Do khách sạn có quy định về bảo vệ quyền riêng tư của khách, nên không thể tiết lộ cho Hạ An và Duy Khải biết được số phòng ông Delvin đang ở.
Hết cách, hai người cũng đành xin phép quản lý được ngồi ở dưới sảnh.
Cũng may, anh quản lý khá dễ chịu nên cho hai người ngồi đợi ông Delvin.
Bây giờ đã đầu giờ chiều.
Duy Khải chợt nhớ ra liền hỏi:" Em có đói bụng không? Hình như từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì? "
Hạ An mỉm cười, lắc đầu với anh:" Không đói lắm. "
Duy Khải cau mày, vẻ mặt không được vui mà nói với cô:" Thấy anh quên thì cũng không nhắc anh nữa. "
Thật ra, từ sáng đến giờ lo loay hoay với vụ nhà đầu tư này nên cô cũng quên mất sáng giờ vẫn chưa có gì vào bụng.
Duy Khải vội vàng đứng dậy:" Em ngồi ở đây đi, để anh đi mua cái gì đó về ăn. Nhịn đói như thế này không tốt cho sức khỏe đâu. "
Hạ An gật đầu với anh.
Duy Khải liền không dám chậm trễ mà đi mua đồ ăn.
Sau khi Duy Khải đi được vài phút thì Hạ An nhìn thấy vệ sĩ của ông Delvin. Cô nhận ra vệ sĩ của ông ấy là bởi vì lúc nãy ngồi trên taxi cô cũng có nhìn thoáng qua, chính anh vệ sĩ này đã chặn Duy Khải lại.
Hình như anh vệ sĩ đó đang làm thủ tục trả phòng.
Hạ An cầm tài liệu mà Duy Khải đã để trên bàn lên, lén lút đến gần quầy lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-phong-cach-vach-phan-2/3506843/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.