Hạ An ngồi trong xe mà lo lắng, không biết Duy Khải có đuổi cô xuống hay không nữa?
Đã vài phút trôi qua nhưng chẳng thấy anh ta có động tĩnh gì.
Khi Duy Khải khởi động xe, sau đó chạy đi thì mới khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Hạ An đang chăm chú ngắm đường sá xung quanh thì bỗng nhiên Duy Khải đặt lên đùi cô một túi đồ ăn.
Trong đó là bánh mì kẹp thịt, vẫn còn hơi ấm ấm, xem ra vừa mua cách đây không lâu.
Duy Khải mới nói:" Tôi mua mà ăn không hết. Cô ăn đi! "
Đầu Hạ An liền hiện lên dấu ba chấm, biết là anh ta cố tình mua cho cô rồi đó.
Nhưng mà làm ơn có thể nói đàng hoàng giùm cái được không?
" Tôi mua mà ăn không hết. "
Sao giống như kiểu đồ ăn thừa đem cho chó ăn vậy nè trời.
Hạ An không khách sáo, mở túi ra ăn bánh mì.
Bây giờ cô đã nghèo dữ lắm rồi, còn giả bộ làm chảnh nữa thì chỉ có nước là chết đói thôi.
Nên đỡ được đồng nào hay đồng đó vậy.
Hạ An đưa ổ bánh mì lên định cắn ăn rồi, nhưng bỗng nhiên bị sững lại.
Cô nhìn chiếc xe rồi vu vơ hỏi: " Xe của anh đẹp như thế này chắc mắc lắm ha? "
Duy Khải nghe Hạ An hỏi vậy thì cái mặt ngông nghênh lên, đắc ý lắm.
Anh ta mới nói:" Cũng không mắc lắm! Tính theo mức lương hiện tại của cô, nếu không lấy ra đóng tiền nhà, ăn, mặc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-phong-cach-vach-phan-2/3490434/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.