Trời lúc này đã chạng vạng tối.
Duy Khải vừa tắm rửa ở nhà dưới xong thì bước lên phòng.
Vừa mở cửa vào trong, anh đã bị đứng hình mất vài giây.
Một điều ai cũng biết, trong phòng Duy Khải có một cái vách ngăn làm ranh giới chia ra một bên là của Hạ An, một bên là của Duy Khải. Nhưng ở chỗ cái vách đó vẫn chừa một lối nhỏ để hai bên có thể đi qua.
Vậy mà Hạ An đã lấy mấy cái ghế chặn lối đi đó lại luôn rồi, bây giờ Duy Khải không thể qua bên chỗ của Hạ An được nữa.
Duy Khải liền hỏi:" Cậu đang làm cái gì vậy? "
Hạ An vừa mới sắp xếp mấy cái ghế xong, cô chỉ vào đó rồi nói:" Đây là ranh giới của tôi và cậu, cậu không được vượt qua chỗ của tôi. "
Duy Khải không chịu:" Sao bữa nay lại có vụ này nữa? Bình thường tôi qua chỗ cậu có sao đâu? "
Hạ An liền nói:" Đó là lúc trước, bây giờ thì khác rồi. " Lúc trước Hạ An luôn nghĩ luôn nghĩ Duy Khải đối với cô là tình cảm anh em, bạn bè trong sáng, thuần khiết. Chứ có bao giờ nghĩ anh ta lại yêu cô đâu, nên là chẳng đề phòng gì chứ cho anh ta tự nhiên, thoải mái đi qua lãnh địa của cô.
Ai mà có ngờ anh ta lại lừa cô một vố như vậy!
Nói xong cô không thèm nhìn đến sắc mặt của Duy Khải đã khó coi như thế nào mà trèo lên giường của mình.
Duy Khải đứng đó mặt mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-phong-cach-vach-phan-2/3456154/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.