Sau hôm đó, ngày nào tan học xong Thế Vỹ cũng đi lại quán cà phê của bà Tám, nơi Thiên Trang đang làm việc.
Anh cứ ngồi từ trưa đến chiều, uống hết ly cà phê này lại đến ly cà phê kia mà mỗi lần gọi thêm cà phê là phải bắt Thiên Trang ra phục vụ, nếu không phải là Thiên Trang thì nhất quyết không chịu.
Bởi vậy, mới có mấy ngày mà anh đã trở thành khách ruột của quán bà Tám từ lúc nào không hay.
Lúc này, Thế Vỹ vừa mới gọi thêm một ly cà phê nữa. Đợi Thiên Trang bưng ra, rồi anh hỏi:" Cậu ngồi nói chuyện với tôi được không? "
Thiên Trang đặt ly cà phê xuống bàn rồi nói:" Tôi không rảnh. Tôi đang trong giờ làm việc. "
Thiên Trang không hiểu lý do tại sao mấy ngày nay cái tên này lại thường xuyên ghé uống cà phê như vậy?
Thật sự phiền chết mà!
" Ngày nào cậu cũng nói là cậu không rảnh, tôi cũng ngồi đợi tới khi nào cậu rảnh để nói chuyện. Nhưng mà đến khi cậu rảnh rồi thì lại lẻn đi cửa sau rồi về trước. " Thế Vỹ thật sự nhịn không nổi nữa, mấy bữa nay anh toàn đợi từ trưa đến chiều để nói chuyện với Thiên Trang nhưng mà lần nào cũng không đợi được.
Thiên Trang thở dài:" Tôi thật sự không rảnh. Cậu nhìn đi, quán bây giờ rất đông khách. Tôi ngồi nói chuyện với cậu rồi bị bà Tám chửi thì cậu có chịu trách nhiệm thay cho tôi không? "
Thế Vỹ suy nghĩ cái gì đó liền nói:" Vậy bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-phong-cach-vach-phan-2/3456138/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.