Sáng hôm nay bầu trời rất đẹp, trong vắt không một gợn mây.
Duy Khải chở Hạ An đến trường rất đúng giờ.
Trên đường đi vào lớp học, cũng bởi vì nhan sắc quá nổi bật của Duy Khải mà đã thu hút biết bao ánh nhìn của mọi người trong trường.
Thật sự phải nói, Duy Khải đi tới đâu là cả trường náo loạn tới đó.
Có lẽ Duy Khải không quan tâm đến ánh mắt của mấy người trong trường.
Còn Hạ An thì khác, cô không thích đám đông, càng không thích bị người ta chú ý đến mình. Cho nên, cô đã cố tình đi chậm lại để nhường cho Duy Khải đi trước, tránh việc cản trở hào quang đang sáng bừng của anh ta.
Nhưng anh ta lại không thích toả sáng một mình mà thích kéo cô vào chung mới chịu.
Duy Khải dừng bước chân không tiếp tục đi nữa mà đứng chờ Hạ An bước tới.
Hạ An nhìn người phía trên cứ im như pho tượng mà hoảng hồn, cũng may là thắng lại kịp, không đi nữa.
Hai người cứ thế đứng im tại chỗ của mình, như thể đang cùng thi với nhau xem người nào chịu đựng được lâu hơn.
Cuối cùng, Duy Khải đành chịu thua.
Anh xoay người lại nhìn Hạ An rồi lớn tiếng:" Rồi sao không chịu đi nữa vậy? "
Hạ An mới xua tay đuổi Duy Khải, bộ dạng né anh như né tà:" Cậu đi trước đi! "
Còn chưa đợi Hạ An nói hết câu thì Duy Khải đã la lên:" Không! " Sau đó với tay ra chụp lấy cánh tay của Hạ An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-phong-cach-vach-phan-2/3456129/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.