Sáng ngày hôm sau, khi các người đàn ông trong nhà đã đi chạy bộ hết. Bà Lan Hương đã vào phòng của con gái, từ lúc Tiêu Thần xuất hiện tới giờ, bà không bàn luận gì về chàng trai này mấy. Bà cần nghe cảm xúc của con gái bà nhiều hơn, hơn ai hết, bà là người sinh ra cô, nên bà hiểu cô đang nghĩ gì.
Vô phòng thì không thấy cô đâu, nghe có tiếng nước chảy thì biết con gái bà vừa ngủ dậy sau khi di chuyển một quãng đường xa. Bà ngồi trên giường xếp lại chăn cho cô. Một lúc sau, Thiên Tinh bước ra ngoài thấy mẹ đang ngồi đó, cô hớn hở:
“Mẹ yêu ơi, chào mẹ buổi sáng.”
Rồi cô nhảy chồm lên ôm bà, bà cười rồi vuốt ve mái tóc cô đang buông xõa:
“Ngủ có ngon không con?”
Cô vẫn còn đang ôm bà, nhõng nhẽo trả lời: “Dạ ngon lắm mẹ. Mẹ vô đây tìm con, chắc là mẹ có chuyện gì đúng không?”
Đỡ cô ngồi thẳng lên, bà hỏi: “Mẹ thấy con như có nỗi lòng gì đó. Nói cho mẹ biết được không?”
Cô đoán không sai, từ khi còn nhỏ tới giờ, bà chưa từng ép uổng cô làm điều gì theo ý bà. Bà để cô tự do trải nghiệm mọi thứ, bà không phải là người mẹ khắt khe nhưng lại là người mẹ tâm lý. Con cái bà mà có tâm sự hay nặng lòng chuyện gì thì bà luôn tập cho ba anh em nhà cô biết tìm bà để giãi bày.
Bà còn tuyệt vời đến mức mà hai người con dâu của bà còn không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-nha-voi-em/3318862/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.