Chương trước
Chương sau
"Sau khi giao việc điều tra Bast bị ám sát cho Bretton, tuy vẫn chưa tra được ý đồ của đối phương, nhưng ngược lại lại tìm được vài chuyện khác..."
Nefes đưa cuộn giấy da trong tay cho Jofar, lại lấy ra một bản sao khác trên giấy cói qua tay đưa cho Jesé.
Nàng nói: "Người đàn ông lẻn vào vương cung và cấu kết với hai vị công chúa lúc trước -- Saya, thực ra là vương tử của một bộ lạc nào đó đã từng bị Ai Cập xóa sổ, bọn họ tự xưng là vương quốc di động trong sa mạc và thờ phụng thần Min."
Nhưng trên thực tế, toàn bộ bộ lạc đều là sa đạo giảo hoạt, bắt cóc lữ nhân và đội buôn, ác danh rõ ràng, sau khi bị Ai Cập tiêu diệt, bởi vì bọn chúng hung hãn và khó dạy bảo, ngài lựa chọn tàn sát hết tất cả bọn chúng, cũng không trưng dụng làm nô lệ, nhưng vẫn có một phần nhỏ đã trốn thoát."
Nefes trầm giọng kể lại với Jofar, "Saya chính là vương tử cuối cùng của chúng, bọn chúng đã chia nhỏ ra và phân bố ở nhiều nước khác nhau, giống như một tấm lưới lớn, lén lút thuyết phục lưu dân từ những vương quốc khác gia nhập, từ từ hình thành một thế lực, thường xuyên gây ra nô lệ bạo động trong mỗi chủ thành, về Jarno -- Bretton phát hiện ra rằng nàng ta đột ngột biến mất khỏi cung khi nàng ta mười bốn tuổi, đồng thời có người từng nói rằng đã gặp công chúa tại sàn đánh lộn, mà năm ấy, Saya cũng từng sống dưới đáy sàn đánh lộn một đoạn thời gian."
"Bọn họ biết nhau?!"
Jesé nhăn mày thật chặt, cầm tờ giấy kia, biểu cảm khó coi.
Trên ngai vàng, Jofar nhìn về phía Nefes, Nefes gật đầu, đưa ra một đáp án khẳng định.
"Vì thế, Bretton còn cố ý đi xác nhận với mọi người... Hai người Jarno và Saya, xác thực đã quen biết từ khi còn nhỏ."
Một bên là công chúa mà tuổi thơ đã trà trộn vào cái nơi như sàn đánh lộn, tuyệt đối không thể là nàng công chúa với bộ dạng nhu nhược, đáng thương, si tình mà bọn hắn nhìn thấy trước đó, đặc biệt là nàng còn quen biết kẻ địch của Ai Cập, thủ lĩnh của tổ chức phản loạn Saya.
Nefes cố ngăn mí mắt mình nhảy loạn: Cái dự cảm không tốt này...
"Nàng và Saya đã quen biết từ nhiều năm trước, quen biết không có nghĩa là nàng có liên quan đến vụ của Bast, cũng không có nghĩa là nàng nhất định sẽ làm ra chuyện bất lợi với Ai Cập."
"Nhưng --" Jesé thả tờ giấy cói xuống, nắm chặt pháp trượng nhìn về phía Jofar, "Người phụ nữ này tuyệt đối không thể tại lưu lại Ai Cập! Vương, chúng ta phải nhanh chóng đuổi nàng về Assyria!"
"Thần tán thành." Nefes phụ họa.
Jofar một tay đặt lên bàn, dựa lưng vào ghế, một tay chống cằm, hình như đang ngẫm nghĩ gì đó, ngón tay trắng gầy chậm rãi gõ vào chữ cuối cùng dưới cuộn giấy da.
"Coong coong coong."
Đôi mắt hẹp dài khép hờ, che khuất ánh sang lam lấp lóe bên trong.
Jofar mở miệng, giọng nói lành lạnh: "Nefes, Jesé."
Nefes: "Vâng."
Jesé: "Có thần."
Jofar liếc nhìn bọn họ: "Các ngươi nói xem một công chúa tuổi còn nhỏ đã trà trộn trong sàn đánh lộn nhiều năm, chẳng lẽ vua Assyria sẽ không biết sao?"
Nefes: "... Hẳn là sẽ không." Tại sao vương đột nhiên lại hỏi cái này?
Jesé cũng nghi hoặc, nhưng sau khi ông tự hỏi, thận trọng nói: "Chắc chắn sẽ không."
Jofar cười như không cười: "Vậy thì đúng rồi."
Nefes: "..."
Jesé: "..."
Cái gì đúng cơ???
Ngay khi hai vị đại thần quan nghi hoặc, cửa điện bị mở ra, một người đàn ông mặc trang phục người hầu xuất hiện ở đó, hắn cúi thấp đầu, bước chân vội vã dọc theo vách tường đến gần Nefes, khi cảm nhận được vài ánh nhìn từ các vị trí khác nhau, trên trán hắn xuất hiện rất nhiều hạt mồ hôi nhỏ.
Mím mím môi, hắn tới gần Nefes, thấp giọng nói: "Nefes đại nhân, vừa nãy nữ quan Ker phụ trách chăm sóc Bast đại nhân truyền tin cho thuộc hạ, nói công chúa Assyria bỗng nhiên đến tẩm cung của vương, nhưng người được cầu kiến không phải vương, mà là vương phi Bartrana (Bast). Nữ quan và Bast đại nhân không biết làm sao, cho nên -- "
Nefes đột nhiên quay đầu nhìn hắn, âm thanh rất lớn: "Ai? Công chúa Assyria!"
Người hầu lần đầu tiên nghe chủ nhân của hắn nói chuyện lớn tiếng như vậy, bị dọa sợ hết hồn, lập tức gật đầu: "Vâng, nữ quan chính là nói như thế với thuộc hạ."
"Thật sự là một người phụ nữ phiền phức..."
Mặt Jesé lạnh xuống, Nefes cũng quay đầu đang muốn xin vương để nàng qua xem một chút, nhưng không ngờ lại bị hoa mắt, sau khi nàng tập trung nhìn lại thì chỉ thấy bóng lưng bước nhanh rời đi của Jofar.
"Jesé chúng ta mau đi theo!"
Nefes lớn tiếng gọi đồng liêu, hai người cầm pháp trượng vội vã theo vị vương trẻ tuổi phía trước.
...
"Meo ~ "
Bass ngồi xổm trên bệ cửa sổ bằng đá cẩm thạch bóng loáng, cửa sổ vuông chạm khắc rỗng bằng gỗ mở ra hai bên, trong và ngoài cửa sổ, con mèo đen đẹp đẽ ngẩng đầu nhìn người phụ nữ chỉ cách nó cỡ nửa mét ở phía đối diện, những thân vệ hoàn toàn trung thành với vương đứng cách đó hai bước, cầm vũ khí trong tay nhìn chằm chằm này vị công chúa Assyria đẹp đẽ mềm mại kia.
"Ta rất ngạc nhiên, ngươi dĩ nhiên thật sự chịu gặp ta."
Jarno đứng ở khoảng cách an toàn được quy định, không nhúc nhích nửa bước, nàng cười khanh khách nhìn chăm chú con mèo đen trước mặt, gió lướt qua những sợi tóc lòa xòa trên bím tóc của nàng, mùi thơm thoang thoảng vào bay mũi Bass.
"Đôi mắt của ngươi rất đẹp, giống như sự pha trộn giữa vàng và xanh lá cây, như pháo hoa nở rộ giữa trời đêm."
Bass có hơi ngượng ngùng muốn meo meo đáp trả, lại bị nàng cắt ngang, "Ta biết Mèo Thần của Ai Cập các ngươi không dùng miệng để nói đáp án cho tín đồ, các ngươi rất thần kỳ, có thể truyền ý niệm thẳng vào đầu người mà ngươi muốn truyền đúng không... Cho nên ngươi trực tiếp nói với ta là được, có lẽ ta sẽ sớm phải rời khỏi Ai Cập, trải nghiệm một chút chuyện thần kỳ như này cũng rất tốt."
"A." Chóp đuôi Bass vòng quanh thân, gật gật đầu: "Được."
Jarno nhắm mắt lại, cảm nhận giọng thiếu niên vang vọng trong tâm trí, ý cười càng sâu, "Ừ, thật sự rất thần kỳ, cái thứ Thần dụ này ấy."
"Ngươi... đến tìm vương phi của Jofar để làm gì, khụ khụ, ta chỉ là muốn hỏi một chút, lẽ nào ngươi muốn tìm Vương phi, sau đó thuyết phục nàng để ngươi được ở lại Ai Cập sao?"
Trong mắt Bass, chỉ có một mình thằng nhóc ngốc như nó mới cho rằng Jarno là vị công chúa khốn khổ vì tình trong câu chuyện cổ tích.
"Ha ha, ngươi rất đáng yêu." Jarno nhìn đôi mắt tinh khiết không một chút âm u của nó, nhịn không được cười ra tiếng, "Tại sao ta phải cầu xin vương phi? Tại sao phải ở lại Ai Cập, hả? Ta vốn dĩ không hề thích Jofar. Memphis."
Bass trợn tròn mắt mèo: "..." Ha?!
Jarno nhìn con mèo đen giật mình, dường như rất sung sướng, tung ra từng cái từng cái tin tức đem Bass nổ lên trời: "Ta không chỉ không thích hắn, hơn nữa ta còn biết vương phi là giả, vương cung này căn bản không có vương phi Bartrana nào cả."
"..."
"Về phần người phụ nữ xuất hiện trong bữa tiệc khi trước -- ồ không, có lẽ nên gọi nàng là hắn, đó là một người đàn ông nhỉ."
"..."
"Còn có, đã từng có một người nói cho ta biết ngươi không phải là một con mèo bình thường, đương nhiên không phải nói về việc ngươi biết thần dụ, mà là nói, ha ha, Người chết sống lại trong Vong linh thư."
"!!!"
"Jarno ngươi..." Đệt mợ tại sao ngươi lại biết tất cả mọi chuyện?!
Bass nhìn chằm chằm người phụ nữ tựa như nhành cây đọng những giọt sương tươi mát dưới ánh mặt trời trước mặt, trong một phút chốc kia, dĩ nhiên cảm thấy đôi môi ngậm nụ cười của nàng đặc biệt đáng sợ!
Nàng biết tất cả mọi chuyện, vậy nàng ấy là vì cái gì? Có mục đích gì?
Bass tê cả da đầu, thậm chí còn muốn quay đầu bỏ chạy, hoặc là gọi thân vệ đến, những người cổ đại này đều đáng sợ như vậy sao trời ơi!
Ngoài cửa sổ, Jarno đã đổi một bộ váy điểm ruby quanh viền váy rất đẹp ngoẹo cổ, lấy tay che lỗ tai, híp mắt như muốn nghe giọng thiếu niên thất kinh trong đầu càng rõ hơn chút.
"Thật thần kỳ." Nàng lặp lại, "Ngay cả tiếng ngươi thở hổn hển cũng ở trong đầu ta này."
"..."
Bass nuốt nước bọt.
"Ngươi không cần lo lắng." Jarno động viên nó, "Ta không có ác ý, mặc dù ta biết, nhưng quan hệ giữa ngươi và Pharaoh Ai Cập Jofar. Memphis không liên quan tới ta, cho dù ta có chiếm được tin tức này thì cũng chỉ có thể bị phụ vương ném đến đây để hòa thân. Vì bảo vệ cái mạng của mình giữa cuộc tranh chấp trong vương thất, không làm người thông minh thì không thể được."
Nàng nhún vai: "Ta rất thích ngươi, vụ Vong linh thư là thật ta cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, hoặc là xem ngươi như tín đồ dị giáo đem đi thiêu sống gì đó, lúc ta còn rất nhỏ cũng đã gặp Thần khí không khác Vong linh thư là mấy, mỗi quốc gia đều có bí bảo truyền xuống từ các vị thần trong tay, ta tin vào sự tồn tại của thần."
"Huống chi cái biểu cảm này của ngươi quá mức thẳng thắn rồi, ha ha ha, ta chỉ là nghe được tin tức mà thôi, biểu hiện của ngươi lại không đánh đã khai." Jarno chế nhạo nhìn Bass.
Bass cảm thấy hình như mình bị lừa rồi, lúng túng ảo não hận không thể đem mình đánh chết!
Con mẹ nó... Tại sao ta lại ngu quá vậy!
Cục than đen hít một hơi quyết định lấy lại danh dự, kiên định nói với Jarno: "Jarno, ta nợ ngươi một mạng, ngươi có ân cứu mạng với ta, phần ân tình này ta sẽ dùng cách khác để trả lại cho ngươi. Ngươi thông minh như vậy, còn hiểu biết nhiều như vậy, mục đích của ngươi khi tới Ai Cập nhất định không phải lý do đơn giản như cái mà ta có thể nghĩ ra, nhưng nếu như ngươi làm ra chuyện bất lợi với Jofar, ta tuyệt đối sẽ ngăn cản ngươi!"
"Ngăn cản ta a -- "
Jarno nhẹ nhàng nói trong lòng: Ngươi có biết ta đã từng trải qua bao nhiêu tử vong và chém giết mới có thể đi ra từ sàn đánh lộn sao? Nhóc con đáng yêu, ngươi muốn ngăn cản ta như thế nào nhỉ?
Đang nghĩ ngợi, tiếng bước chân rầm rộ truyền tới từ khúc quanh ngoài hành lang cung điện, Jarno đảo mắt nhìn sang, không ngoài dự liệu nhìn thấy vị vương quá mức tuấn mỹ dường như không tồn tại ở nhân gian kia trầm mặt, phía sau mang theo thần quan và binh lính đi tới chỗ mình.
Thân thể thon dài hoàn mỹ, che kín cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, rất thích hợp cho chiến đấu, cùng với thân phận trời sinh cao quý đáng kiêu ngạo và khí thế không giận tự uy, ha ~ còn có song quan trên mái tóc dài màu bạch kim, Jarno hâm mộ, hâm mộ vương vị của Jofar, hâm mộ thân phận nam giới của hắn.
Jarno không hề hoảng hốt, còn cố ý đùa giỡn Bass, "Bast, chủ nhân của ngươi đến kìa. Hắn quả nhiên rất quan tâm ngươi, chỉ lo con sư tử cái hung ác như ta cướp đi bé bi mèo đen đáng yêu của hắn đâu."
"..."
Bass không để ý tới nàng, nó đã nhận ra rằng người phụ nữ trước mặt tuyệt đối không nhẹ nhàng, khoan khoái và sạch sẽ như nụ cười của nàng.
Nói nhiều sai nhiều, Bass nhắc nhở mình, đối thủ ở cấp bậc này dựa vào nó là vô dụng, cần phải để Jofar ra tay, nó so với người đàn ông nhà nó mà nói, tuyệt đối là một con heo nhuộm màu thành mèo.
Bước chân Jofar dừng bên trái bọn họ, hắn từ trên cao nhìn xuống Jarno, hai tay mang găng, bế Bass lên ôm vào ngực.
"Xem ra, hôm nay quả là một ngày tốt." Dưới cặp lam đồng sắc bén như bảo thạch kia, nụ cười của Jarno biến mất không còn gì, "Chúng ta nói chuyện một chút đi, vua của Ai Cập."
Jarno lạnh lùng nói: "Ta không thích diễn kịch trước mặt một người như ngài, rất mệt. Vì vậy, tốt hơn hết là hãy nói mọi chuyện ra, hơn nữa ta có thể đại biểu phụ vương ta đưa ra lời mời xin hợp tác với ngài."
Jofar cũng không ngoài ý muốn, hắn lạnh lùng cúi xuống nhìn người phụ nữ tỏa ra mùi máu tanh trước mặt, hỏi: "Ngươi muốn cái gì."
Jarno chớp mắt: "Ta muốn vương vị của Assyria."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.