Editor: Đan Mộc
Cậu đi rất lâu.
Không gian tăm tối trải dài vô tận, không thấy giới hạn.
Thế giới giống như bị cướp hết màu sắc, Bass kiệt sức chạy về phía trước, cố gắng bứt phá muốn tìm ra chỗ đột phá, tìm được lối ra, nhưng cho dù cậu có làm gì đi chăng nữa cũng không thể chạm tới 'bức tường' bao quanh mình.
"Hộc."
Bass thở dốc từng hơi, lấy tay áo lau cái trán đẫm mồ hôi, "Đã đi được gần một ngày rồi, tại sao vẫn chưa thấy điểm cuối? Chẳng lẽ đây chính là ác mộng của Jofar sao? Một thế giới không có thứ gì hết?"
"Nếu đúng là thế, thế giới lớn như vậy, làm sao có thể tìm thấy anh ấy được đây..."
Dựa vào một đôi chân, trong một ngày mà có thể đi được một vùng rộng bằng một tòa chủ thành Ai Cập đã không tệ rồi, dưới tình huống không có công cụ giao thông hỗ trợ mà muốn đi khắp thế giới, trừ phi cậu là Khoa Phụ có thể đuổi theo mặt trời mà chạy!
Bass hoàn toàn mù mịt với nơi này nhưng chợt nhớ tới Jofar còn đang bị nhốt ở đây, chỉ có thể tiếp tục đi như thế.
Thời gian dường như không tồn tại ở nơi này, Bass dám thề, cậu tuyệt đối đã đi bộ hơn hai ngày rồi nhưng cậu không đói bụng, cũng không muốn đi vệ sinh.
Không gian cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở của Bass thì không còn tiếng động nào khác.
Thời gian dài sống giữa một không gian tối tăm bị phong bế toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-nghien-meo-cua-vua-pharaoh/1897807/chuong-67.html