Có một thế giới nhỏ bé bình yên và tĩnh lặng, một khoảng trời xanh trong trẻo và trắng tinh. Trắng như trang giấy chưa bút mực nào vẽ lên, hay có thể trắng như tâm hồn của những đứa trẻ. Thảo luôn mơ ước được hòa mình cùng thế giới ấy, được ngắm nhìn đủ mọi gương mặt ngây ngô. Một thế giới chỉ có tiếng cười trẻ thơ, một thế giới mà cô đã từng quên lãng.
Không biết vì lí do nào đó mà mỗi khi đi qua trường mẫu giáo hay trại trẻ mồ côi, Thảo lại dừng chân ngắm nhìn tụi nhỏ nô đùa. Lúc ấy, cô tưởng chừng như không gian và thời gian lắng đọng lại. Cổng trường chính là bức tường cách biệt giữa hai thế giới. Một bên tràn ngập niềm vui thơ dại, một bên là những ràng buộc của cuộc sống quá bận rộn và khó khăn. Thảo đứng bên kia, chỉ có thể đi ngang qua, chỉ biết ở bên ngoài đứng nhìn, và, tự cảm thấy nỗi sầu trong lòng vơi đi chút ít. Đôi khi cô tự hỏi từ đâu mà tụi nhỏ lại có sức mạnh kì diệu như thế? Rồi từ đâu mà tụi nhỏ lại có thể đem đến cho người ta niềm tin và hi vọng? Chỉ vì chúng là trẻ con thôi sao?
Thảo buông vài câu hỏi mãi chẳng tồn tại đáp án hay sách báo nào giải thích, cô trở về nhà.
Mùa thu, bên đường những tán cây xào xạc, vài chiếc lá ngả vàng rủ nhau bay xuống đất. Một vòng luân hồi cứ đến rồi qua đi, xóa nhòa những kí ức đau thương trong quá khứ rồi lại thổi bay luôn niềm vui của hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-mot-mai-nha/75371/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.