Bà xã, em không ngủ được à?
Cánh tay Khang vươn dài ôm cô vào lòng. Tiết Nhu hơi sững sờ nhưng rồi cũng không ngăn cản hành động từ anh. Cánh tay rắn chắc chỉ một nốt nhạc đã có thể ôm trọn cô vào lòng.
- Ngủ đi, sáng mai còn đi làm.
Tiết Nhu khẽ thở dài, đêm nào cô cũng trằn trọc, đêm nào cũng phải lăn qua lăn lại, lần này cũng không ngoại lệ nhưng lần này cô đã rút kinh nghiệm là tránh xa Khang hết mức có thể để anh có thể ngủ ngon giấc.
Mới một tuần mà Khang sắp thành con gấu trúc luôn rồi. Mặc dù tình cảm chưa tiến xa đến cái thứ gọi là nam nữ lắm nhưng anh là bạn thân cô mà, xót chứ.
- Nhu.
Tiết Nhu chìm trong trầm ngâm một lúc thì bị giọng nói ấm áp của anh kéo về thực tại. Cô ngẩng mặt nhìn anh.
- Ở đây đi, anh ra ngoài.
Viễn Khang ngồi dậy để lại cho cô một câu ngắn gọn rồi đi ra khỏi phòng. Tiết Nhu thoáng chốc đơ người.
Trong lòng không khỏi than khóc, cô thật muốn bay vào nhai cái đầu của tên Viễn Khang kia, có ai có vợ khó ngủ mà như anh không? Một nước bỏ đi không thèm nhìn lại.
Lúc tối còn bá đạo các thứ, đúng là chẳng gồng được bao lâu!
Nghĩ thì nghĩ thế, chửi thầm thì chửi thầm, thế nhưng Tiết Nhu vẫn rưng rưng nước mắt.
Viễn Khang không biết bà bầu nằm trong phòng một mình sẽ rất cô đơn à? Nếu không phải vì sợ không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-tinh-yeu-bang-mot-dua-con/3001448/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.