Không phải ai cũng ham tiền của ông. Và không phải ai cũng như ông, mang đĩ về nhà quan hệ trước mặt con trai!
Lời nói phát ra một phần tức giận thập phần đanh thép khiến Trần Tuấn Minh phải lạnh người. Ông tay kinh ngạc nhìn vào điện thoại, xác nhận người đang nói chuyện điện thoại với mình là Khang ông ta mới tra hỏi:
- Tại sao mày biết chuyện đó?
Viễn Khang nhếch mép cười nhạt:
- Ông nghĩ, năm đó vì sao mẹ đòi ly hôn với ông? Mẹ ra đi hai bàn tay trắng không thèm lấy một đồng nào trong khi tài sản ông có đều là tài sản nhà họ Giang!
Anh đanh thép từng lời một vạch trần ông ta. Viễn Khang anh hiểu rất rõ, ông ta không cúp máy là vì ông ta muốn anh biết đến đâu, biết bao nhiêu chuyện rồi từ từ nắm thóp anh.
Hơn mười lăm năm. Hơn mười lăm năm dùng một trò bẩn thiểu thế này không chán à?
Trần Tuấn Minh im bặt không thể nói một câu nào. Ông ta siết chặt điện thoại trong tay, chỉ hận không thể đập thằng con trời đánh ngay bây giờ.
Viễn Khang bật cười thành tiếng:
- Năm đó, khi ông dẫn vợ của Bách Thanh về. Ông có nhìn thấy tôi và mẹ đang ở trong phòng tắm không? Ông muốn tôi cưới Bách Giai, rồi ông để lại tài sản cho tôi? Ông đừng tưởng tôi không biết ông muốn chia tài sản cho đứa con hoang đó, ông muốn dùng tôi làm lá chắn, đường đường chính chính để lại tài sản cho cô ta. - Từng lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-tinh-yeu-bang-mot-dua-con/3001404/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.