Cái gì không ăn? Tao đang ăn nãy giờ mà?
Mặt Tiết Nhu tỉnh bơ đến kinh ngạc. Viễn Khang nhíu mày nhìn xuống cậu em của mình, anh trợn tròn mắt nhìn Tiết Nhu, tay chỉ vào cậu em:
- Mày xơi nó rồi?
Tiết Nhu tỏ vẻ suy nghĩ rồi nở nụ cười tươi tắn:
- Đúng rồi, rất ngon nha. Nước cũng rất nhiều.
Viễn Khang trợn tròn mắt nhìn vợ mình, anh không thể tin nổi lời nói vô sỉ vừa rồi thốt ra từ miệng Tiết Nhu, đã thế gương mặt cô còn tỉnh bơ như thể đang nói "tao ăn riết quen rồi, không có gì bất ngờ!".
Trong nhất thời bối rối, anh giơ tay cầm cái gối đập vào mặt Tiết Nhu:
- Mày vô sỉ đến vậy à? Canh tao ngủ rồi mới làm? Giờ tao thức nè làm đi.
Tiết Nhu ăn trọn cái gối, cô bật cười khúc khích. Nghe thấy tiếng cười ấy, đại não Khang đã ra được kết quả là anh bị cô chơi đùa rồi. Tiết Nhu tỏ vẻ tội nghiệp nắm lấy tay anh:
- Đừng giận thế chứ, người ta là chờ anh dậy mà.
Anh ấn trán Tiết Nhu một cái, cứ thích chọc anh, chẳng bao giờ nghiêm túc nổi. Thấy vẻ mặt cau có kia cô cứ cười mãi không thể nhịn, chồng cô càng cọc cằn càng đáng yêu thế nào ý nhỉ. Tiết Nhu nắm tay anh đung đưa.
Viễn Khang liếc mắt nhìn cô, nét mặt thanh khiết kia như đang muốn nài nỉ anh cái gì đó. Khang cốc nhẹ vào trán cô một cái rồi ngồi xuống giường đối diện với cô. Nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-tinh-yeu-bang-mot-dua-con/3001389/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.