Con mẹ mày, giữa đêm ngủ mê sảng à? Tao sống sờ sờ đây chết con mẹ gì?
Viễn Khang giật mình tỉnh giấc, anh ôm bên má tê tái đỏ chót, ngây người nhìn Tiết Nhu. Cô giờ mới kĩ, đôi mắt anh đỏ ngầu, nước mắt vương vãi khắp khuôn mặt. Cô vội đưa tay lau nước mắt trên gương mặt anh, nhưng rồi vài giây sau Tiết Nhu cáu gắt quát lên:
- Mơ gì không mơ, đi mơ con vợ mày chết, mày chán sống à?
Khang ngất ngây thì người trước mặt. Nãy giờ là anh mơ sao? Bàn tay run rẫy chạm vào người Tiết Nhu, bằng xương bằng thịt thật này. Khóe môi anh dần rạng nụ cười. Trong nhất thời không kìm nổi xúc động anh liền ôm chầm lấy cô. Tiết Nhu ngẩn ra vài giây rồi vuốt nhẹ lưng anh.
Viễn Khang dụi mặt vào ngực cô, anh ôm chặt lấy cô như thể sợ nới lỏng cô sẽ biến mất. Tiết Nhu khẽ thở dài, cô ôm đầu anh vuốt vào cái rồi thôi không nói thêm gì.
Một lúc lâu sau, khi Khang hoàn toàn đã bình tĩnh lại anh mới kể ra những gì mình mơ cho cô nghe. Câu chuyện buồn lâm li bi đát thế mà vào tai Tiết Nhu lại thành chuyện cười.
- Tao mới phát bệnh mày đã mơ tao chết, tao mà chết thật chắc mày mơ tao đầu thai quá.
Tiết Nhu hết lời cười đùa trêu chọc anh, Khang chỉ biết thở dài. Đôi mắt lặng lẽ hướng ra cửa ban công. Bầu trời bên ngoài đã tối đen như mực, anh nhíu mày:
- Đã tối rồi à?
Tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-tinh-yeu-bang-mot-dua-con/3001354/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.