Thôi, con nói thế thôi, đằng nào con cũng không bỏ nó được. Yêu còn không hết ấy, không có nó con sống không nổi.
Những lời này vừa vặn lọt vào tai Viễn Khang. Anh bật cười đưa tay vuốt sống mũi. Vợ anh vẫn luôn tự vả như thế, tự vả không thương tiếc luôn ấy chứ.
"Ừm, anh nghe thấy rồi. Mở mạng lên nói chuyện với anh."
Tiết Nhu đang khóc lóc kể lể với ông ngoại, đột nhiên giọng Khang vang lên khiến cô ngẩng người. Cô nhìn chung quanh, điện thoại laptop đều ở đây vậy thì cái của ai phát ra tiếng Khang vậy?
Thấy cháu gái đang ngóng tìm, ông phì cười đưa điện thoại ra trước mặt cô:
- Nó đã nghe từ lâu rồi.
Cô nhíu mày kinh ngạc. Ông ngoại thế mà lại bán đứng cô ư? Đôi mắt cô dâng lên niềm thất vọng, ông chỉ mỉm cười xoa đầu cháu gái:
- Giận gì thì giận, đừng làm trò mất tích, không tốt đâu.
Tiết Nhu nghe thấy lời nói nhẹ nhàng sâu lắng này, cô chợt bừng tỉnh. Phải rồi, sao cô có thể chơi trò ngu ngốc này chứ. Nếu Khang không liên lạc được cho ai cả thì anh sẽ quýnh quáng lên mất.
Thấy cô im lặng, Khang lên tiếng thúc giục:
"Giai Giai, mở mạng lên."
Lần này cô không dám nhây nữa, lập tức mở laptop kết nối lại mạng. Lệ Đổng mỉm cười, ông nhẹ nhàng cúi xuống cầm ba cái điện thoại của Tiết Vương, Lệ Uyên và Minlia ra ngoài. Lúc nãy con nhóc nghịch ngợm này đột nhiên la lên đòi điện thoại của bảo mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-tinh-yeu-bang-mot-dua-con/3001344/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.