Nhân Nhân, mau ăn cơm đi...
Viễn Vương đưa muỗng cơm đến trước miệng Tiết Nhân, cô bé xoay mặt vào tường nhất quyết không ăn, cậu không phải muốn ép nó, nhưng sáng giờ nó vẫn không chịu ăn, một mực đòi Viễn Khang đến sửa sợi dây chuyền. Con bé rưng rưng lắc đầu:
- Cha, cha kêu ba con đến đi... Kêu ba con đến sửa dây chuyền cho mẹ đi...
- Hay đừng đợi ba con nữa, con đưa cha đi sửa luôn.
Tiết Nhân lắc đầu con bé nhìn sợi dây chuyền trên tay rồi ủ rủ:
- Mẹ nói chỉ được đưa cho ba...
Viễn Vương thở dài, anh để hộp cơm qua một bên, cầm điện thoại đưa cho nó:
- Cha không gọi được, con tự gọi đi.
Tiết Nhân đưa tay muốn cầm lấy điện thoại nhưng nghĩ lại vẫn là thôi. Con bé nằm xuống giường, kéo chăn muốn đi ngủ.
- Ba Khang sẽ không bỏ mặc Nhân Nhân... Ba nhất định sẽ tới mà...
Viễn Vương chỉ biết thở dài, con bé này nó cứng đầu hệt như ba mẹ nó, anh kéo chăn chỉnh tề lại cho nó rồi ra ngoài nghe điện thoại. Cuộc gọi vẫn là từ Viễn Khang, giọng anh gấp gáp:
"Viễn Vương, mang sợi dây chuyền đi sửa giúp anh đi. Bây giờ anh có chuyến công tác xa."
Chỉ nghe đến đó Viễn Vương đã lập tức ngắt lời:
- Con bé vừa nói ba Khang sẽ không bỏ mặc Nhân Nhân... nó đang sốt cao, sáng giờ vẫn chưa ăn gì cả. Anh nhắm mà để nó chết được thì thì lúc về đến bệnh viện nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-tinh-yeu-bang-mot-dua-con/3001319/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.