Anh chị ôm nhau đủ chưa, xuống ăn đi mẹ đợi.
Một giọng nói trầm ấm khác vang lên, nghe có vẻ hơi quen tai nhưng cũng có chút xa lạ. Ánh mắt của cô và anh đồng loạt hướng ra cửa nhìn người vừa nói.
Thật bất ngờ thay, người đàn ông đứng ngay cửa có dáng vóc cao lớn, rất tuấn tú, phong cách ăn mặc rất thu hút, ngũ quan phải gọi là đẹp. Nhìn kĩ thì lại thấy giống tên đang ôm cô, nếu cô đoán không lầm thì đây là... em trai của Viễn Khang?
- Trần Viễn Vương?
- Ồ, anh chị không cần nhìn em thế đâu. Không phải lần trước em đã bảo sẽ quay lại thăm hai người sao?
Tiết Nhu và Khang đồng thời đần mặt ra, cô nhíu mày nhìn sang Khang:
- Có sao?
Viễn Khang cũng ngơ ngác không kém, thật sự mà nói nếu không phải Tiết Nhu nổi hứng viết truyện xàm xàm thì kì thật anh đã quên mất Viễn Vương rồi. Trùng hợp là khi cô vừa dừng viết thì Viễn Vương lại đến nhà chơi, còn bảo là có hẹn nữa. Mà hẹn khi nào chứ?
Đây thật sự là trùng hợp sao?
Ngẫm nghĩ một lúc Viễn Khang liền kinh ngạc la lên:
- Cái hẹn của bốn năm trước?
- Chính xác!
Nhận được câu trả lời từ Viễn Vương, anh thật sự muốn ngã ra đất ngất xỉu. Kì thật anh phải khen trí nhớ của em trai mình tốt, bỏ nhà đi năm năm, bốn năm trước về thăm mẹ một lần, hẹn là sẽ quay lại, đùng một phát tới hẳn bốn năm sau. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-tinh-yeu-bang-mot-dua-con/3001278/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.