Ba năm như một cơn gió thoảng qua, vừa chớp mắt công chúa nhỏ của anh và cô đã ba tuổi, đã biết đứng, biết đi, biết gọi ba, mẹ và vài thứ nhỏ nhặt khác. Anh vẫn luôn cùng Tuyết Nhan sống ở căn nhà năm nào, vì anh sợ, nếu anh rời đi vợ anh sẽ không thể tìm thấy anh.
Ba mẹ Tiết Nhu vẫn ở cạnh nhà anh, họ cũng không chuyển đi. Hạ Nhan luôn được sang nhà ngoại và nội mọi lúc trong ngày. Căn phòng của Tiết Nhu giờ cũng đã để lại cho Hạ Nhan ở. Con bé rất thích căn phòng ấy, cứ thích ngủ trên chiếc giường ngày xưa mẹ nó từng ngủ.
Nhiều lần nằm nhìn căn phòng treo đầy ảnh của cả hai anh lại không thể kìm nén cảm xúc, bởi lẽ những kí ức ấy nó quá đỗi đẹp, đẹp đẽ đến mức dù đã là kí ức nhưng mỗi khi nhắc đến nó anh lại vô thức mỉm cười.
Cuộc sống của anh và Hạ Nhan luôn rất tốt, chuyện của Trần Tuấn Minh anh đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lại vì tình thân mà không nở ra tay. Anh im lặng để mọi chuyện qua đi, để ông ta tự giác ngộ quay về bờ, đây là sự nhẫn nhịn cuối cùng của anh, nếu còn một lần nữa anh sẽ không vì cái gì mà bỏ qua.
- Ba ơi! - Giọng nói trong trẻo non nớt vang lên khắp nhà, Viễn Khang nghe thấy liền nhếch môi cười đi tìm chủ nhân giọng nói ấy.
Cô nhóc nhỏ mặc chiếc váy hồng, tóc cột hai bím trên tay còn cầm theo tấm hình chạy khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-tinh-yeu-bang-mot-dua-con/3001271/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.