Sáng sớm tỉnh dậy, Thư Hân với tay lấy điện thoại lên xem đã mấy giờ rồi, sau đó ngón tay thon dài của cô bấm một dãy số quen thuộc rồi gọi điện, phải đó là số của anh, từ lâu cô đã nhớ số của anh rồi nhưng bởi vì muốn mình không bao giờ quên nên mỗi lần gọi cho anh kêu đều tự bấm số để gọi.
- Anh nói hôm nay sẽ về sớm, thế anh đã lên máy bay chưa?
Thấy anh bắt máy nên cô đã nhanh chóng nói chuyện trước, nghe được giọng nói của cô bên kia dùng giọng nói ôn nhu để đáp lại.
- Nhớ anh rồi à!
- Vâng, anh đi hai tháng rồi còn gì.
Anh lại tiếp tục đi công tác và bỏ cô ở nhà một mình, nói bỏ thế thôi chứ là do cô muốn ở nhà hơn nữa anh cũng không muốn cô mệt nên chỉ có thể để cô ở nhà chơi mà thôi.
- Anh đang chuẩn bị về, chiều sẽ tới thôi đợi anh.
- Vâng ạ!
Cuộc nói chuyện giữa hia người rất nhanh đã kết thúc, Thư Hân cũng rời giường để thay đồ nhưng đột nhiên cô vừa mới đứng lên đã cảm thấy đầu óc mình choáng váng, cô mau chóng ngồi lại vị trí cũ. Tại sao cô lại như vậy nhỉ rõ ràng là trong người cô khỏe mạnh mấy tháng nay cũng có bị sao đâu, cô cũng đâu có bỏ ăn nữa chỉ là hơi kén ăn một chút thôi.
Cố Thư Hân đành ngồi lại trên giường một lúc sau khi ổn rồi thì cô mới đi vào phòng tắm, hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-rang-em-yeu-toi/3477004/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.