- Đập, đập hết đồ đạc trong nhà này cho tao, đập tới khi nào chúng chịu ói tiền ra trả thì thôi.
- Đại ca, cứ vài tháng chúng ta lại đến đây đòi tiền, mà sao chúng cứ kì kèo mãi mấy đồng bạc này nhỉ ?
- Mày ngu quá, có đứa nào có tiền mà muốn đưa cho người khác không hả ? Chỉ có ra tay như vầy thì mới lấy được tiền.
Đám côn đồ này cứ thế ném mọi thứ đồ đạc trong nhà xuống đất, khiến chúng kêu vang lên những âm thanh va đập, nào là đồ sành có, đồ bằng gỗ có, mọi thứ được ném tung hết lên ở trong một căn nhà nhỏ, mặc kệ cho sự cầu xin, gào khóc thảm thiết thậm chí là dập đầu của người đàn bà kia cũng không khiến cho chúng mềm lòng được, còn ác độc hơn sức tưởng tưởng chúng dơ chân đạp vào người đàn bà đó một cái khiến bà ta phải ngã nhào xuống đất.
- Mẹ...mẹ ơi, mẹ có sao không ạ !
- Hân nhi...con đừng có qua đó, kẻo chúng nó lại ra tay với con như mấy lần trước đó.
- Mẹ...con đỡ mẹ qua bên ghế ngồi trước đã, còn chuyện này mẹ cứ để con lo cho ạ !
Cố Thư Hân đỡ mẹ của mình qua bên ghế ngồi, bà vốn dĩ có bệnh trong người nên sức khoẻ và thể lực rất yếu, chỉ cần trái gió trở trời thôi là sức khoẻ của bà cũng thay đổi hẳn, nên Cố Thư Hân rất lo lắng cho mẹ mỗi khi thời tiết thay đổi, cộng với việc mẹ cũng đã có tuổi nên chuyện đau ốm là điều rất thường tình.
- Mấy người có tin tôi sẽ báo cảnh sát, vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp của các người.
- Con ranh này, mày tính hù bọn tao đấy à ! Đại ca, nó đang đe doạ chúng ta kìa.
- Lão già nhà cô nợ bọn này tiền, cô em là con gái của lão thì nên thay lão trả cho bọn này đi chứ, bà già kia thì ốm lên ốm xuống, chưa trả xong nợ cho bọn này mà bệnh tật đầy mình như vậy rồi thì lấy gì mà trả tiếp đây, hay là tính quỵt tiền bọn này à !
- Ông ta mượn tiền mấy người thì mấy người đi tìm ông ta mà đòi, tại sao lại đến đây tìm mẹ con tôi mãi như vậy.
Đúng vậy từ lúc cô chào đời cho tới tận bây giờ cô đã 20 tuổi rồi nhưng chưa một lần cô biết mặt ông cả, mẹ cô có nói lúc cô còn nhỏ ông có về thăm nhà vài lần, nhưng khi đó cô còn bé xíu thì làm sao mà nhớ được ai với ai cơ chứ, nhưng nó cũng là một điều tốt đối với cô và mẹ.
Cố Thư Hân không trách tại sao ba mình lại nhẫn tâm bỏ rơi mẹ con cô, nhưng cô không thể chấp nhận được rằng ông đi suốt 20 năm trời như vậy, bây giờ lại mang về cho mẹ và cô một số nợ lớn như vậy, còn ba cô thì lại không xuất hiện để giải quyết những vấn đề này, khiến bọn chúng cứ vài tháng lại kéo nhau tới đây đòi số nợ đó, nếu không có thì bọn chúng lại tiếp tục đập phá đồ như ngày hôm nay vậy.
Cũng rất may là cô hôm nay về kịp, chứ không thôi mẹ cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì với đám côn đồ hung ác này nữa, thương thì tháng nào chúng cũng sẽ tới, nhưng do nhà cô quá nghèo, nên không thể tháng nào cũng có tiền trả nợ cho bọn chúng được.
Cố Thư Hân đã thương lượng với chúng rằng vài tháng hãy đến thu một lần, và cuối cùng cũng cùng được chúng đồng ý, nhưng mới đầu cô còn gom được một ít để trả cho chúng, nhưng về sau cộng dồn thêm tiền chữa bệnh, thuốc thang cho mẹ nên không kịp tiền để trả cho bọn chúng như những gì đã thương lượng nên chúng mới phá nhà cô như vậy.
- Cô em nói chuyện giống như đùa ấy nhỉ, tên lão già khốn khiếp đó mượn nợ bọn này để đánh bài, rượu chè rồi gái gú, tất cả mọi mặt vui chơi giải trí hắn đều có mặt, nhưng lại không có tiền, thế mới quay sang mượn bọn này, tiêu xài cho sung sướng bản thân thì bắt đầu trốn không trả.
- Cũng may bọn này tra ra được hắn còn có vợ và một đứa con gái này nên mới tới đây đòi lại ấy chứ, cô em dạo gần đây không thấy đưa tiền cho bọn này nên chúng tôi mới phải dụng biện pháp mạnh với cô em mà thôi, chứ ai lại nỡ ra tay với một viên ngọc xinh đẹp như thế này.
Tên đầu đàn râu ria mọc lổm nhổm nhìn như bọn tặc răng này bắt đầu đưa tay chạm vào khuôn mặt của Cố Thư Hân, nhưng đã bị cô tránh qua một bên và dùng ánh mắt cũng như lời nói để cảnh cáo thái độ không biết điều và đi quá giới hạn này của hắn.
- Các người cầm số tiền này rồi đi ngay đi, tôi không muốn nhìn thấy các người ở trong ngồi nhà này của mẹ con tôi.
- Cô em về sớm hơn tí nữa thì bọn này đâu có phá đồ dạc như thế này, tại bà già này không chịu trả với lại nói nhiều quá nên mới bị đàn em của tôi dạy dỗ một tí ấy mà.
- Cút.
Bọn chúng nhận được số tiền mà Cố Thư Hân đưa, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này đến chỗ khác thu tiếp, số tiền mà cô đưa bọn chúng chính là tiền mà cô vừa mới được lãnh lương tại chỗ làm, cô có đi phụ quán cho một cửa hàng nhỏ, và nay được lãnh lương nên cô về nhà sớm với mẹ, về tới thì thấy mẹ bị chúng đánh té nhào ra đất, khoảnh khắc đó với cô như chết lặng vậy.
- Mẹ à...Hân nhi xin lỗi vì đã về trễ để bọn chúng ra tay đánh mẹ rồi...huhuhu...
- Hân nhi ngoan...đừng khóc nữa con...con gái của mẹ rất ngoan lại còn rất hiếu thảo với mẹ, mẹ không có trách gì con hết đó, con chính là món quà quý giá nhất mà ông trời đã ban cho mẹ.
- Con lại mới được lãnh lương nữa à !
- Dạ vâng mẹ, nên con tranh thủ chuyển ca cho người sau rồi về sớm với mẹ, nhưng mà tiền lương tháng này con phải trả cho bọn chúng hết rồi, cũng không còn được bao nhiêu của số tiền cũ cả mẹ ơi !
- Không sao đâu con, mẹ ở nhà nhận sửa một ít quần áo này cũng đủ để trang trải hằng ngày đỡ cùng con mà.
- Nhưng mà con không muốn mẹ làm đâu, nếu mẹ có nhận thì để đó con về con làm cho ạ, chứ mẹ sức khỏe yếu như thế, ngồi làm như vậy rất là mệt luôn đó mẹ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]