- Xán Xán, ăn thịt bò đi.
- Xán Xán, ăn cái này này.
- Cả món này nữa, Xán Xán, em thích ăn nhâ’t món này mà.
Bữa tối, đột nhiên Cao Vũ trở nên khác thường, gắp thức ăn
lia lịa cho Xán Xán.
Xán Xán hãi quá, cuối cùng cô nhận ra có gì đó không ổn, hôm nay Cao Vũ đã gọi không dưới một trăm lẩn tên Xán Xán, anh ta không gọi em họ nữa, cứ nhè tên cồ mà réo Xán Xán. Điểu này cô không quen tý nào.
-Không cần đâu, đế em tự gắp… – Xán Xán giác ngộ được sủng ái quá cũng khổ thế nào.
- Không sao, trước đây anh tưởng nhầm em là em họ của Noãn Noãn, gây cho em bao nhiêu phiền toái, anh phải xin lỗi em chứ. – Cao Vũ cười, lại gắp cho Xán Xán một chiêc đùi gà.
- Em… em ăn không hết đâu..
- Cứ ăn từ từ là hết được, trông em dạo này gầy đi đây, chịu khó bồi bổ vào.
Nhìn bát cơm đầy ú ụ như kim tự tháp, Xán Xán đột nhiên có cám giác Cao Vũ nhất định trong lòng tất hận cô, muốn cho cô chết đi! Thật thâm độc!
Bị bức bách quá, Xán Xán đành quay sang Triệu Noãn Noãn cầu cứu, ngờ đâu vừa chạm mắt, cậu chàng lập tức làm như không thấy, ngoảnh ra nơi khác. Thế nghĩa là sao chứ? Chẳng lẽ bọn họ định vào hùa hại chết cô để họ về sống với nhau?
Quỷ thần ơi! Không còn thiết đến mạng người nữa sao!
Xán Xán đành rưng rưng lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-lay-nhau-di/1960909/quyen-5-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.