Cao Vũ đi rồi.
Bước vào nhà, nhìn cánh cửa cổng, trong lòng Xán Xán chợt dấy lên
cảm giác buồn rầu lạnh lẽo. Tuy thời gian chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, tuy Cao Vũ hay bắt nạt cô, tuy cô với anh hay cãi nhau, tuy… nhưng cứ nghĩ đến đằng sau cánh cổng ấy từ nay chỉ có cô với Triệu Noãn Noãn, trong lòng cô lại thấy buồn bã, dường như anh đi, ngôi nhà này trở nên trống trải hẳn…
Với Xán Xán, buồn bã là một tâm trạng nói cả ngàn đêm không hết, nhưng một khi trong lòng vướng vào cảm xúc này thì con người sẽ rầu rĩ rất lâu. Thế là sự khác thường ấy ở cô lại khiến cho Triệu Noãn Noãn chú ý.
- Đợi nào! – Triệu Noãn Noãn vội vàng cất lời định gọi lại, nhưng không kịp.
Dầu hạt cải và tương ớt cay quá khiến nước mắt nước mũi cô đổ liên tục.
- Sao không cẩn thận chút nào vậy! – Triệu Noãn Noãn vội vàng đưa nước cho cô – Không biết em nghĩ gì nữa, dầu hạt cải và tương ớt đều rất cay mà…
- Em… ặc ặc ặc…
- Đừng nói nữa, mau uống chút nước đi. – Anh vỗ vỗ lưng cô, động tác rất nhẹ nhàng.
Uống mấy hớp nước, lại ho sặc sụa một hồi lâu, mắt đỏ lựng cả lên, dần dần Xán Xán mới cảm thấy đỡ. Triệu Noãn Noãn xót xa nhìn cô, miệng không ngớt trách yêu:
- Tu sau ăn gì phải cẩn thận một chút, đừng có để mắt đi chỗ khác.
- Dạ… – Xán Xán cúi gằm, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-lay-nhau-di/1960872/quyen-8-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.