Tô Nguyên kích động muốn bóp chết Thang Ninh. Buổi sáng trước khi Thang Ninh ra ngoài, đột nhiên sực nhớ, gửi anh hơn một ngàn tệ, nói là nhân lúc kinh tế còn dư dả, trả trước tiền nhà.
“Ngày đó tôi chỉ nói vậy thôi, tên ngốc kia lại thật sự đưa tôi tiền.” Tô Nguyên đi ăn cùng Vệ Nam, dở khóc dở cười nói.
Vệ Nam gật đầu cười: “Là tôi, tôi cũng làm thế. Thì các cậu quan hệ dở dở ương ương kiểu này, gì cũng không phải. Ở chỗ cậu ăn chùa hoài sao đặng? Cũng không cho cậu bao dưỡng.”
Tô Nguyên cũng cười. Kỳ thực trong đầu anh biết Thang Ninh tính toán điều gì, cậu không muốn quan hệ của bọn họ trở nên quá thân mật, quá phức tạp. Sau này khi cậu muốn rời đi, ai cũng không thiếu nợ ai. Thế cũng không sao, vẫn là câu nói kia, chuyện đâu còn có đó.
Vệ Nam nói: “Chủ yếu là tại trước kia cậu bất lương sẵn rồi. Cậu chính là cầm thú, nay khoác da người vào thì vẫn là mặt người dạ thú. Thang Ninh quen với cậu trước khi cậu mặc da người, giờ tin cậu là động vật ăn cỏ kiểu gì?”
Tô Nguyên không phản bác. Hai người từng sống chung, hiểu nhau quá cũng không hẳn là không tốt. Anh và Thang Ninh đều nắm bắt tường tận mặt yếu nhất của đối phương, đôi bên thế nào họ không cần nghĩ cũng biết. Đương nhiên thế mới có lợi, không cần giả bộ, muốn thế nào thì thế nấy, yêu cũng chân thật. Anh không muốn cùng Thang Ninh yêu đương trăng gió như ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-deu-la-be-ngoan/2214687/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.