(Beta: Tiểu Dụ Dụ)
Hôm sau, từ sáng Thang Ninh đã ngồi ở phòng khách cười với Tô Nguyên.
Tô Nguyên trừng cậu: “Còn cười? Ngộ nhỡ anh bị bất lực, kiếp sau em còn hạnh phúc mà sống được không?”
“Thì anh có bất lực không? Anh sẽ để mọi người biết mình sống mà bị bất lực hả?” Thang Ninh không ngừng lại, nằm ra bàn.
“Tối này sẽ chỉnh chết em.” Tô Nguyên dọa, lại hỏi, “Mà hôm nay em dậy sớm vậy?”
“Đến hạn em phải trả tiền thuê cửa hàng rồi, có hẹn nói chuyện với chủ cho thuê.”
Tô Nguyên nghe vậy, ném tờ báo sang một bên, hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Không, cơ bản nói qua điện thoại cũng được, tăng mấy nghìn tiền thuê, tới là để ký hợp đồng.”
Thang Ninh còn muốn nói tiếp, Đàm Duy Duy xiêu xiêu vẹo vẹo trong chiếc áo sơ mi thùng thình của Thang Ninh đi ra, thân dưới mặc mỗi chiếc quần lót tơ tằm màu đen, hai tay vò tóc, đi vào phòng khách mắt nhắm mắt mở: “Tôi muốn uống nước, đau họng.”
Tròng mắt Thang Ninh lòi cả ra: “Chị có còn là phụ nữ không hả, trước mặt hai người đàn ông mà mặc thế này.”
Đàm Duy Duy im lặng nhìn cậu một cái, đi tới trước mặt Tô Nguyên, một chân gác lên mép ghế, vươn tay vuốt ve cặp đùi lộ ra của mình, dán vào hỏi Tô Nguyên: “Ngài Tô, anh có nổi hứng với tôi không?”
“Không.” Tô Nguyên điềm tĩnh như thường đáp.
Thang Ninh hồi lâu không thốt nổi một chữ. Cô nàng này còn không chịu mặc quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-deu-la-be-ngoan/2214676/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.