Buổi sáng, Dương Minh thức dậy, Chu Phóng cũng tỉnh theo. Cậu hỏi: “Chìa khóa của em đâu?”
“Chìa khóa? Không phải bị em ném đi rồi sao?” Dương Minh trêu.
“Đánh cái mới đi.” Lúc thốt lên lời này, sắc mặt Chu Phóng cũng chẳng đỏ lên. Cậu chàng chùm chăn, tiếp tục ngủ.
“Trong ngăn kéo ấy.” Dương Minh nói, “Lần sau đừng có ném cho tôi cái thứ này đấy.”
“Không phải chỉ có mỗi cái chìa khóa thôi sao.” Chu Phóng bực mình nhíu mày, “Biết rồi.”
Dương Minh thật vô cùng kiên nhẫn với cậu, cười cười rồi đi làm. Chu Phóng ngủ thẳng tới chiều mới dậy, giật ngăn kéo ra xem, chiếc chìa khóa bị cậu quăng đi đây rồi, cười cười nhặt lên, móc móc nó vào chùm chìa khóa của mình. Thoáng cái đến giờ ăn cơm, Chu Phóng vừa tới quán cơm thì gặp La Lâm đang uống cà phê xem báo. Người này tương đối có thành kiến với cậu, tự lý hành gian (*),ẩn ẩn tỏ tỏ đề cao Dương Minh hạ thấp cậu. Lúc cậu và Dương Minh xảy ra vấn đề, kẻ vui nhất nhất định là La Lâm.
(*) ý khinh miệt ai đó.
Giả bộ kinh ngạc, Chu Phóng lại gần chào hỏi.
“Chẳng phải anh La Lâm sao? Thật khéo nhỉ.”
La Lâm đang cười, lại nghe Chu Phóng nói tiếp: “Sao anh lại ở đây? Không giúp Dương Minh coi nhà nữa à? Tôi ngồi nhé?”
Nụ cười La Lâm cứng đờ: “Ngồi đi, dám cấm cậu sao?”
“Tôi xin ý kiến anh ấy mà.” Chu Phóng rút một điếu thuốc ra, cười, “Anh La chẳng phải là một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-deu-la-be-ngoan/2214654/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.