Phát hiện Ban Thần Khanh đang nhìn mình cười khúc khích, Hạ Tiểu Du không kềm được trừng một cái: “Anh nhìn cái gì?”
“Không có gì.”
Biết rõ người kia đang nói dối, Hạ Tiểu Du lại nói không ra lời phản bác.
“Anh không được nhìn sao?”
“Có gì đáng nhìn đâu.”
“Anh nhìn người của anh cũng không được sao?”
“Cái, cái gì!”
Cả mùa đông này Ban Thần Khanh đều trốn trong nhà Hạ Tiểu Du, nhà của hắn thì trống không. Sống cùng một chỗ khiến khoảng cách giữa bọn họ càng gần hơn, cũng đã dần thích ứng thói quen của nhau, hai người đều rất bao dung nhường nhịn đối phương, quan hệ ngày càng hòa hợp.
Cái hôn lần trước trở thành căn cứ xác minh quan hệ. Ban Thần Khanh cảm giác được từ tận đáy lòng Hạ Tiểu Du đã chấp nhận hắn, tấm lòng của hắn đã được hồi đáp, mỗi ngày đều hoan hoan hỉ hỉ.
.
.
Một ngày nghỉ, sáng sớm trời đã âm u, Ban Thần Khanh đứng bên cửa sổ nhìn trời: “Có khi nào sẽ có tuyết rơi không.”
“Làm sao có thể.” Hạ Tiểu Du không tin: “Hongkong không có tuyết.”
“Có thể mà, Trước đây cũng đã từng có tuyết rơi.”
“Vậy thì rất hiếm.”
“Đúng vậy.”
.
.
Buổi chiều, Ban Thần Khanh ngồi bên cửa sổ đọc sách, Hạ Tiểu Du ngồi trên bàn làm việc may gì đó. Ban Thần Khanh đọc sách mệt thì nhìn ra cửa sổ, chú ý thấy cảnh sắc đã khác lúc trước.
“Tiểu Du, mau tới đây!”
“Làm sao vậy?”
“Mau đến xem! Tuyết rơi!”
Hạ Tiểu Du dùng vẻ mặt không tin đi tới trước cửa sổ, sau đó kinh hỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ly-tam-tha/86256/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.