Ban Thần Khanh tựa người trên sopha nhìn Hạ Tiểu Du đơm nút áo cho mình. Trong phòng rất an tĩnh, hai người đều không nói gì. Có thể nghe được tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Trên bàn nhỏ cạnh sopha, từng dòng khói mỏng vấn vít lan tỏa.
Bầu không khí tĩnh lặng làm tâm Ban Thần Khanh chậm rãi buông lỏng, tan chảy, hắn dùng ánh mắt tán thưởng nhìn chăm chú vào Hạ Tiểu Du, nhìn nhìn, đột nhiên nói: “Ai…”
Hạ Tiểu Du cũng không ngừng tay, cúi đầu đáp: “Làm sao vậy?”
“Muốn hôn em quá.”
Hạ Tiểu Du chấn động, chợt ngẩng đầu, trong mắt hiện ra vẻ thắc mắc cùng kinh ngạc, lại có chút xấu hổ, cậu không ngờ Ban Thần Khanh lại đột nhiên nói thẳng ra như vậy.
Nhìn nhau trong chốc lát, mắt thấy Ban Thần Khanh không hề có ý xấu hổ, Hạ Tiểu Du không khỏi sẳng giọng: “Anh đang nói gì vậy.”
“Thật sự rất muốn hôn em.” Ban Thần Khanh nói hệt như con mèo con đang cọ tới cọ lui.
Hạ Tiểu Du vừa xấu hổ vừa lúng túng, nhất thời chân tay luống cuống.
Mắt thấy mặt Ban Thần Khanh tiến lại càng lúc càng gần, Hạ Tiểu Du vô thức xoay mặt đi. Một lát, lại không thấy Ban Thần Khanh làm bước tiếp theo, ngay khi Hạ Tiểu Du quay đầu lại muốn nói gì đó, môi Ban Thần Khanh đã hạ xuống.
Thật sự hôn tới rồi.
Tiểu Du thật ôn nhu, cảm giác thật hạnh phúc. Tim Ban Thần Khanh đập mạnh, vô thức một tay bắt lấy cánh tay Hạ Tiểu Du, tay kia ôm vòng lấy vai Tiểu Du.
Nụ hôn kéo dài thật lâu. Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ly-tam-tha/86254/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.