Edit: Cải Trắng
Tầm 5 rưỡi chiều, Chúc An Sinh hoảng sợ từ trong ác mộng mà tỉnh giấc, bên tai cô cứ văng vẳng câu nói của Phương Trọng Bình " Cháu từ chức đi. "
Tự cô lúc đó cũng không đáp ứng yêu cầu của Phương Trọng Bình, nhưng thế thì có ích lợi gì chứ? Tuy rằng có thể giữ được chức vụ hiện tại của mình, nhưng cô phải ngồi ngốc ở nhà tận ba ngày, đừng nói tới được vào đội hình sự, đó đúng là ước mơ không thể với tới.
Tay trái cô xoa xoa đầu cho bớt đau, tay phải cô lần mò trên giường tìm điện thoại di động, mở điện thoại lên cô mới phát hiện, cô đã dành thời gian gần như cả ngày để ngủ rồi, giờ đã gần tối rồi.
" Chúc An Sinh, sao mày có thể sống cuộc sống như thế này chứ? "
Chúc An Sinh nhìn màn hình di động tối đen đang phản chiếu hình ảnh của mình, nhịn không được mà tự ngồi nói chuyện một mình. Hình ảnh phản chiếu cô lúc này là người có mái tóc bù xù, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, miễn đề cập tới kiểu áo ngủ như người già trung niên mà cô cho là thoải mái, bộ dáng đúng là vô cùng chán nản.
Bỗng nhiên Chúc An Sinh cảm thấy, có phải chính cô cũng sắp buông bỏ luôn giấc mơ được vào đội hình sự rồi không?
Chúc An Sinh quay đầu nhìn đầu giường mình, trên đó có đặt mấy khung hình, trong đó có một khung có bức ảnh cũ, nó đã bị ố vàng, Chúc An Sinh nhớ rất rõ, lúc chụp bức ảnh này cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-kien-than-tham/48690/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.