Chương trước
Chương sau
“ Xin hỏi, chúng tôi có thể ngồi đây được không? ”

Sau khi được người phục vụ chỉ dẫn, Trì Trừng và Chúc An Sinh cầm lấy cốc rượu của mình mà đi về phía bàn Lyon.

Lyon đang viết cái gì đó trên bàn, đột nhiên nghe thấy có tiếng người nói chuyện, ông kinh ngạc ngẩng đầu lên. Thấy người tiến về chỗ mình là hai người xa lạ trẻ tuổi, vẻ nghi ngờ càng hiện rõ hơn trên khuôn mặt ông. Nhưng cuối cùng ông vẫn đồng ý với Trì Trừng và Chúc An Sinh, cũng nhìn hai người nở một nụ cười hiền lành.

“ Hai người tìm tôi có chuyện gì sao? ”

Đợi Chúc An Sinh và Trì Trừng ngồi xuống xong, Lyon mới mở lời hỏi. Trì Trừng nhìn ông lão trông có vẻ nho nhã phong độ trước mặt, nét mặt anh lộ ra vẻ tươi cười hứng thú hiếm thấy.

“ Sao ngài biết là chúng tôi tới đây để tìm ngài? ” Trì Trừng cố ý hỏi ngược lại một câu.

“ Ở quán rượu này có nhiều chỗ trống như thế, nhưng hai người lại cố tình chọn bàn của tôi, điều đó khẳng định rằng hai người tới đây là để tìm tôi. ”

Lyon vừa dứt lời thì sự tươi cười trên khuôn mặt lại tăng thêm vài phần. Ánh mắt màu xanh lam của ông như lóe lên vài phần thông thái. Chúc An Sinh ngạc nhiên phát hiện ra rằng, mái tóc hoa râm của Lyon là thứ khác biệt nhất, ánh mắt của ông thì lại giống như một viên ngọc bích quý hiếm tinh khiết. Ở trong ánh mắt của ông, Chúc An Sinh không hề nhìn thấy những dấu vết mà năm tháng lưu lại.

Trì Trừng nhận được câu trả lời của Lyon thì vui vẻ uống một ngụm rượu. Anh có thể xác định là trí tuệ hay tư duy của người đàn ông này đều bình thường, thậm chí Trì Trừng còn cảm thấy, ông lão 60 tuổi đang ngồi trước mặt anh đây, đầu óc ông còn linh hoạt hơn cả một số người trẻ tuổi khác.

“ Ngài đang viết cái gì đó sao? Chúng tôi có đang làm phiền ngài không? ” Trì Trừng vô cùng lễ phép hỏi. Chúc An Sinh có chút khó hiểu mà liếc qua nhìn anh, bình thường anh luôn luôn coi trọng hiệu suất công việc cơ mà, thế mà lúc này anh lại không vội vã dò hỏi Lyon.

“ Từ sau khi tôi nghỉ hưu thì tôi có kha khá khoảng thời gian rảnh rỗi, thật khó để có hai người trẻ tuổi nguyện ý cùng lão già như tôi đây nói chuyện đấy. Đương nhiên tôi rất vui, mà cái này, hai người có muốn xem một chút không? ”

Lyon nói xong liền nhiệt tình đưa notebook mà mình vừa viết xong cho hai người xem. Chúc An Sinh chú ý tới trên tay Lyon còn đeo cả bao tay nữa, bao tay này lại vừa khéo phù hợp với bộ tây trang mà ông mặc trên người, chỉ là, ông đi đâu mà phải ăn mặc long trọng như thế này?

Chúc An Sinh không hiểu cho lắm, rất rõ ràng, sự trang trọng của Lyon thật sự không phù hợp với quán rượu nhỏ bé này chút nào.

“ Thế thì tốt quá. ”

Trì Trừng không khách khí mà nhận lấy notebook từ trong tay ông, sau đó anh nghiêm túc đọc nó, Chúc An Sinh cũng đưa mắt nhìn qua vài lần. Trên giấy là một số bảng biểu và các con số.

“ Ngài đang ghi lại những biến hóa của biển và khí hậu ở vịnh Nhân Ngư sao? ”

“ Tôi cho rằng hai người là vì việc này mà tới chứ, hai người không phải là phóng viên sao? ”

Đối với phản ứng của Trì Trừng, Lyon vô cùng ngạc nhiên. Ông còn tưởng là Trì Trừng và Chúc An Sinh giống với mấy người đó, đều tìm tới ông để lấy những số liệu cần thiết.

“ Ông Lyon, tôi nghĩ có thể ông có hiểu lầm gì đó với chúng tôi rồi, chúng tôi không phải là phóng viên. ”

Biết được Trì Trừng và Chúc An Sinh không phải là phóng viên, thái độ của Lyon thay đổi rõ ràng, ông trở nên cảnh giác hơn rất nhiều. Đặc biệt là lúc Trì Trừng nói ra tên ông.

“ Hai người là ai? Rốt cuộc hai người muốn cái gì? ”

Lyon nghĩ không ra, nếu hai người trẻ tuổi trước mắt không phải là phóng viên, thì bọn họ tới tìm ông làm gì chứ, bọn họ vì sao lại tìm tới ông?

“ Chúng tôi chỉ muốn tìm ngài để biết một đáp án đơn giản thôi, vào khoảng hai mươi ngày trước cho tới thời điểm này, ngài vẫn đều đặn mỗi ngày ra biển một lần ở chỗ vịnh Nhân Ngư sao? ”

Trì Trừng không biết rằng cái vấn đề anh hỏi làm Lyon cảm thấy hoang mang. Nhưng mà ông cảm giác được thái độ của Trì Trừng là thân thiện, hơn nữa vấn đề của anh cũng chẳng khó gì, cho nên Lyon thành thật mà trả lời vấn đề của Trì Trừng: “ Đúng vậy, mọi người ở nơi này đều biết chuyện đó, cho dù có ra sao thì mỗi ngày tôi đều tới vịnh Nhân Ngư để ngắm biển. ”

“ Vậy ngài có thể nói cho tôi chuyện này không. Mấy ngày nay lúc ngài tới ngắm biển, ngài có chú ý tới ở chỗ bến tàu vịnh Nhân Ngư có một du thuyền hạng sang là du thuyền Eros không, nó có từng đi ra biển không? ”

“ Eros, ý cậu nói là du thuyền khổng lồ đó sao? ”

Lyon không nghĩ tới vấn đề Trì Trừng hỏi lại là vấn đề này, mà ông không hiểu lắm, cái thuyền đó có ra biển hay không thì có gì quan trọng sao? Điểm này có gì đặc biệt để hai người họ chạy tới tận đây để tìm ông? Ông nhịn không được bắt đầu tò mò về thân phận của hai người trẻ tuổi xa lạ trước mặt.

“ Đúng, chính là du thuyền khổng lồ đó, ông có từng thấy nó đi ra biển không? Thời gian chính xác thì vào khoảng tám hay chín ngày trước đấy. ”

“ Tám ngày trước à…” Lyon cũng bắt đầu nghiêm túc nhớ lại một số chuyện, cuối cùng ông cũng nhớ ra chuyện vào tám ngày trước, ông nói: “ Có, đại khái là vào khoảng tám ngày trước, tôi không thấy du thuyền lớn đó đâu cả. Tôi còn nhớ là vào lúc đấy những người đánh cá ở đây còn không ra biển nữa, bởi vì khoảng thời gian đó trên biển thường xuyên có gió lốc. Nhưng mà lúc đó tôi nghĩ là du thuyền lớn như thế thì chẳng sợ gió lốc đâu, dù sao thì ngày hôm sau tôi lại thấy nó ở chỗ cũ rồi, tôi không thích du thuyền lớn như thế này cho nên tôi có thể nhớ rõ việc này. ”

Câu trả lời của Lyon tựa như tiêm thuốc kích thích cho Trì Trừng với Chúc An Sinh vậy, trên mặt bọn họ đồng thời để lộ ra sự vui vẻ.

Có trang cá nhân của Ninh Vũ Nhu, có tấm ảnh chụp đó, có lời làm chứng của Lyon nữa, tất cả cơ bản có thể xác định rằng bảy ngày trước khi Ninh Vũ Nhu mất tích thì du thuyền Eros có hoạt động. Mà cũng chỉ cần bằng này tin tức thôi thì cũng đã đủ để xin lệnh điều tra du thuyền Eros rồi.

Nhưng mà đương nhiên Trì Trừng chưa thể nói tin tức này cho cảnh sát biết được, bởi vì anh vô cùng hiểu biết về sự to lớn của tập đoàn Giant Wheel, rồi còn cả thế lực của gia tộc Martin nữa. Nếu như anh chưa nắm đủ chứng cứ mà đã giao vụ án này cho bên cảnh sát thì không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn gia tộc Martin sẽ nhúng tay vào vụ việc này và nhấn chìm luôn vụ án này xuống đáy biển.

Du thuyền Eros thuộc về sản nghiệp của tập đoàn Giant Wheel, mà một du thuyền xa hoa như thế này, liệu ai là người có năng lực đưa Ninh Vũ Nhu lên thuyền trong lúc thuyền còn đang không hoạt động? Không chỉ có như thế, bất kể du thuyền lớn nào giống như du thuyền Eros, mỗi lần khởi động nó đều cần kinh phí không hề nhỏ chút nào, ai là người có năng lực đưa Ninh Vũ Nhu lên đây và khởi động du thuyền này đây?

Có vẻ như không chần chừ một chút nào, Trì Trừng có thể chắc chắn rằng vụ án này cùng với gia tộc Martin là có liên quan tới nhau. Mà nếu Trì Trừng muốn bắt được kẻ đứng sau vụ việc này, thì anh cũng chẳng sợ việc gia tộc Martin có che đậy được hết chuyện này không.

“ Vô cùng cảm ơn ngài, cảm ơn ngài đã giúp đỡ chúng tôi. ” Trì Trừng nói, một lời cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng với Lyon.

Lyon có thể cảm nhận được rất rõ sự chân thành biết ơn của Trì Trừng, vì thế ông càng thêm không hiểu, rốt cuộc câu trả lời của ông đã giúp Trì Trừng giải được vấn đề khó khăn nào chứ?

“ Xem như tôi đã giúp cậu được một phần rồi, mà rốt cuộc cậu là ai, cậu đang muốn làm cái gì chứ? ”

“ Rất xin lỗi ông, Lyon. Tạm thời tôi không thể nói cho ông toàn bộ sự việc được, nhưng xin ông hãy tin tưởng ở tôi, chờ sau khi việc này kết thúc, tôi sẽ tới và giải thích tất cả cho ông hiểu. Hơn nữa, rất có khả năng tôi còn cần tìm tới ngài nữa, nhưng ngài có thể tin rằng, hiện tại những hành động của ngài đều là đang giúp đỡ một cô gái vô tội. ”

“ Tôi cũng rất vui vì đã giúp được cậu. ”

Lyon bất đắc dĩ nói. Trì Trừng đã nói tới nước này rồi, thì có lẽ phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa ông mới có thể biết toàn bộ sự việc được. Nhưng mà có thể giúp đỡ được Trì Trừng, thật sự là ông rất vui, ông nhìn ra được, Trì Trừng là một người vô cùng thiện lương.

Mà Trì Trừng ở bên kia vì giải quyết được một vấn đề khó khăn nên giờ tâm trạng của anh rất tốt. Anh một ngụm uống cạn sạch ly rượu trong tay mình, thậm chí anh còn cảm thấy chưa đủ, anh còn gọi thêm hay ly Schwarzbier.

Chúc An Sinh thấy thế thì yên lặng buông ly rượu trong tay mình xuống, trong hay người bọn họ buộc phải có một người luôn giữ tỉnh táo, lát nữa bọn họ còn phải lái xe về nữa.

Schwarzbier được đưa tới thì Trì Trừng và Lyon mỗi người cầm lấy một ly, hai người bọn họ thật giống một cặp bạn bè chỉ hận gặp nhau đã quá muộn.

“ Ông Lyon, tôi còn một vấn đề nhỏ nữa, không biết ngài có thể nói sự thật cho tôi không? ”

Có vẻ như có sẵn hơi men trong người, ngay cả những lời đáng lẽ Trì Trừng nên giữ kín anh cũng nói thẳng ra, trực tiếp hỏi luôn vấn đề mà anh tò mò từ nãy tới giờ.

“ Cậu muốn hỏi cái gì? ”

“ Những số liệu mà ngài ghi lại đó, có phải là có liên quan tới mỹ nhân ngư không? ”

Nghe xong vấn đề mà Trì Trừng hỏi, ngay cả Chúc An Sinh cũng lắp bắp kinh hãi, cô và anh đều biết rằng Lyon vì chuyện mỹ nhân ngư này mà hàng chục năm nay đều bị mọi người gọi là ‘kẻ điên Lyon’. Chúc An Sinh thật sự rất sợ nếu như Lyon vì thế mà tức giận, nhưng trái với suy đoán của cô, khi đối mặt với chuyện này, thái độ của Lyon lại bình tĩnh tới kỳ lạ.

“ Xem ra hai người cũng biết được những câu chuyện xưa về tôi rồi, nhưng mà tôi có thể nói cho cậu biết, đúng là như thế đấy. ”

“ Thật sự có mỹ nhân ngư sao? ”

Bỗng nhiên Trì Trừng buông ly rượu trong tay xuống, ngữ khí của anh vô cùng chân thành, thật giống như một nhóc học sinh ham học hỏi.

Chúc An Sinh thấy, khi nhắc tới vấn đề này thì Lyon quay đầu ra nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã trở nên sẫm màu. Mà Chúc An Sinh cảm giác như đôi mắt của Lyon có ma lực, ánh mắt của ông có thể xuyên qua đêm tối và bóng ma, nhìn xuyên qua thời gian, hay có khi còn nhìn xuyên qua cả những khoảng thời gian tuổi trẻ của mình, ở một nơi nào đó đang có chàng thiếu niên giãy dụa mình trong sóng biển mãnh liệt.

“ Cậu tin rằng trên đời này có mỹ nhân ngư sao? ”

Lyon không trả lời vấn đề của Trì Trừng.

“ Tôi tin rằng ngài thật sự yêu người đó. ”

Trì Trừng không thể trả lời được câu hỏi của Lyon. Trì Trừng cảm thấy quá là thần kỳ, rốt cuộc là có điều gì chống đỡ mà khiến Lyon dùng cả đời của mình để hoài niệm về mỹ nhân ngư đã từng cứu lấy ông? Thật sự có mỹ nhân ngư sao? Lý trí của Trì Trừng đang không ngừng cung cấp cho anh kết quả, mà lúc anh đối mặt với Lyon, anh đột nhiên phát hiện ra, anh không cách nào giữ vững được quan niệm như thế trong vòng hơn hai mươi năm nếu như không có cơ sở khoa học để tin tưởng.

Lyon rơi vào im lặng, hai tay ông gắt gao đan vào nhau. Có chút hoảng hốt, tựa như ông đang nhìn thấy một chàng thiếu niên đang giãy dụa trong vô vọng giữa biển khơi rộng lớn.

Lyon vẫn còn nhớ, ông vẫn luôn nhớ như thế, người đó thật sự rất đẹp. Chính là đã qua nhiều năm như vậy rồi, Lyon vẫn không thể tự xác định được, đó có phải là gương mặt xinh đẹp ông chỉ gặp qua trong mơ thôi không.

Thật sự là có mỹ nhân ngư sao? Lyon cũng không biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.