Chương trước
Chương sau
Nicole Chez lảo đảo lui về sau. Có vẻ từng câu từng chữ Trì Trừng nói đã hóa thành một viên đạn găm thẳng vào tim cô ta. Lớp ngụy trang của cô ta bị Trì Trừng nghiền nát thành bột phấn dễ như trở bàn tay.

“Tôi biết rồi.” Nicole Chez mê man gật đầu, trong mắt ánh lên nỗi bi thương mất mát: “Hi vọng Trì Trừng tiên sinh sớm ngày tìm ra được người vô tội thật sự.”

Trì Trừng cứ có cảm giác sau khi bị vạch mặt, Nicole Chez là lạ: “Tôi chắc chắn sẽ tìm ra.”

Trò chuyện xong, Nicole Chez đi thẳng xuống tầng, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Trì Trừng.

Anh đứng tại chỗ, không kìm được mà thở dài. Việc khiến cho anh phiền lòng nhất bây giờ là vẫn chưa xác định được ai mới là người vô tội thật sự. Mong rằng lần này lục soát phòng từng người, anh tìm thấy được chút manh mối có ích. Ít nhất, thì hãy để anh xác nhận được ai là người vô tội.

Giờ Trì Trừng đang có mặt ở tầng ba nên quyết định khám xét phòng Shanny Fox trước.

Phòng Shanny Fox rất sạch, vừa khớp với những gì cô nàng nói. Tối qua cô nàng không nghỉ ngơi trong phòng mình mà lên phòng Peter Bryant, ở với anh ta suốt đêm.

Khăn trải giường sạch sẽ có thể coi là minh chứng.

Sau đó, Trì Trừng đi lên tầng bốn, tới phòng Peter Bryant.

Khác với phòng của Shanny Fox, anh không tìm được khăn trải giường của anh ta trên giường mà bắt gặp nó trong máy giặt.

Bên trong máy giặt không chỉ có khăn trải giường mà có cả quần áo. Trì Trừng chỉ lướt sơ qua thôi rồi đóng máy luôn. Anh không cần biết tại sao khăn trải giường và quần áo cần phải giặt sạch ngay. Tại sao chúng nó lại nằm ở đây, Trì Trừng biết. Chắc chắn mấy bộ quần áo đấy cùng khăn trải giường đã trải qua chuyện gì đó không tốt lắm.

Ở trên tầng bốn có cả phòng của Max Copeland nên kiểm tra phòng Peter Bryant xong, Trì Trừng qua phòng hắn.

Vào phòng Max Copeland, Trì Trừng cũng kiểm tra giường ngủ của hắn trước tiên.

Anh nhận ra một điều, đó là giường trong lâu đài cổ này đều thuộc loại đệm mềm, nên chỉ cần tối qua có người ngủ trên giường thì sau tỉnh dậy sẽ để lại chút dấu vết. Nhưng, anh không tìm dấu vết gì trên giường Max Copeland.

Chẳng lẽ tối qua Max Copeland không ngủ lại ở phòng mình?

Trì Trừng ôm theo nghi vấn, tiếp tục điều tra. Cuối cùng, nhờ vào mấy sợi lông tơ dính trên gối đầu mà anh tìm được đáp án.

Hóa ra là do Max Copeland tối qua ngủ dưới đất nên gối đầu mới dính lông tơ trên thảm.

Sao Max Copeland lại ngủ dưới đất? Trì Trừng lại nảy ra nghi vấn mới và đoán rằng nó có liên quan trực tiếp đến những gì hắn trải qua trong thời gian làm quân nhân.

Rất nhiều quân nhân vì xông pha trên chiến trường quá nhiều mà sau khi xuất ngũ đã có hội chứng tâm lý rối loạn sau chiến tranh.

Suy đoán đến đây, anh kiểm tra tiếp buồng vệ sinh trong phòng Max Copeland. Kiểm tra xong, anh lại đến phòng Amanda Willy.

Amanda Willy, Max Copeland và Peter Bryant là ba người ở phòng tại tầng bốn.

Hai phòng ở tầng ba của Shanny Fox với Ricky Reward, Trì Trừng đều đã kiểm tra qua. Cho nên kiểm tra tầng bốn xong, anh sẽ xuống tầng hai lục soát nốt phòng của Nicole Chez với Joseph Gerstein. Đó là toàn bộ kế hoạch của Trì Trừng.

Vốn Trì Trừng định làm theo kế hoạch mình vạch ra sẵn nhưng đúng lúc ấy, hai tiếng hét thê lương vang vọng, đâm thủng màng nhĩ Trì Trừng, quấy rầy sự sắp xếp của anh.

Trì Trừng chạy như điên xuống phòng khách ở tầng một. Vào phòng khách, anh tìm được nơi phát ra tiếng hét.

Nicole Chez với Amanda Willy vẫn chưa hết hoảng sợ dù Trì Trừng đã có mặt.

Sao Amanda Willy và Nicole Chez hoảng sợ đến vậy? Chưa cần dò hỏi, Trì Trừng đã có được ngay đáp án.

Joseph Gerstein ngã trên mặt đất, vẻ mặt vặn vẹo, tay chân ngọ ngoạy, hai mắt trừng to như muốn rớt ra tới nơi, có thể thấy được tơ máu hằn lên.
Joseph Gerstein, chết.

Trì Trừng chậm rãi đi qua đó. Anh không ngờ, một đại minh tinh Hollywood như Joseph Gerstein, cuối cùng lại có một cái chết thảm thương như vậy.

Anh nhanh chóng kiểm tra một lượt thi thể Joseph Gerstein, không phát ra bất cứ vết thương nào do ngoại lực tác động vào.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Xác nhận Joseph Gerstein không chết do ngoại lực tác động, Trì Trừng chậm rãi đứng lên quan sát mọi người.

“Chúng tôi không biết. Vừa rồi, cậu ta đột ngột đứng lên, trông dáng vẻ rất đau đớn, sau đó thì ngã thẳng xuống, chết.”

Nicole Chez hồi tưởng lại cảnh tượng kinh khủng vừa rồi. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Joseph Gerstein chết đi trong đau đớn.

“Thật không?” Kể từ sau khi xác định Nicole Chez không phải người vô tội, Trì Trừng chẳng có mấy lòng tin vào cô ta. Thế nên, anh quay ra nhờ Max Copeland xác nhận.

Sắc mặt Max Copeland rất xấu. Hắn vẫn không muốn nói chuyện, chỉ gật đầu với Trì Trừng.

“Ban nãy mọi người ở đây hết hả? Thế ai là người cách Joseph Gerstein gần nhất?” Trì Trừng tiếp tục đặt câu hỏi.

“Joseph Gerstein ngồi ở chỗ ghế sofa đơn, chúng tôi không đến gần cậu ta.” Amanda Willy bổ sung.

“Vậy à.”

Nghe xong, Trì Trừng rơi vào trầm tư.

Không ai tiếp cận Joseph Gerstein, một mình ngồi một chỗ thì sao lại đột ngột tử vong nhỉ?

“Trì Trừng tiên sinh, nguyên nhân dẫn đến cái chết của Joseph Gerstein là gì?” Peter Bryant là người bình tĩnh nhất ở hiện trường, cái anh ta hỏi cũng hoàn toàn khác với mọi người.

“Không có dấu vết của ngoại lực tác động, trước khi chết trông rất đau đớn nên tôi bước đầu phán đoán, Joseph Gerstein bị hạ độc.”

Trì Trừng nói ra kết luận mình có được sau khi xem xét thi thể.
“Bị hạ độc? Cậu ta trúng độc kiểu gì?” Nicole Chez sợ hãi hỏi.

Trước mắt bao người, Joseph Gerstein ngồi im một chỗ cũng có thể bị ngộ độc chết, thế chẳng phải chứng minh rằng, hung thủ có thể cướp đi tính mạng của bọn họ bất cứ lúc nào dễ như lấy đồ trong túi?

Quá đáng sợ! Và đây cũng thành sự việc mà mọi người lo lắng nhất hiện giờ.

“Sáng nay mọi người ăn gì?” Trì Trừng thử phán đoán quãng thời gian Joseph Gerstein trúng độc.

“Bữa sáng hôm nay do tôi làm. Trì Trừng tiên sinh, không lẽ anh cho rằng tôi hạ độc Joseph Gerstein?” Peter Bryant tức giận chất vấn Trì Trừng.

Anh mỉm cười, làm như không nhìn thấy ánh mắt tràn ngập địch ý của Peter Bryant: “Chắc chắn có người đã hạ độc Joseph Gerstein. Mà người đáng nghi nhất chẳng phải là người đã làm bữa sáng sao?”

“Hôm nay tôi làm sandwich cho mọi người ăn. Sandwich làm xong đặt chung ở một chỗ hết, tôi không thể nào biết được ai lấy miếng nào. Dưới tình huống đó, sao tôi phán đoán chuẩn xác mà hạ độc Joseph Gerstein được?” Anh ta biện giải cho bản thân.

“Nhỡ ban đầu anh không có ý hạ độc giết Joseph Gerstein thì sao?” Amanda Willy nhìn thì có vẻ yếu đuối nhưng lại là người đầu tiên dám đứng ra phản bác Peter Bryant: “Nếu ban đầu mục tiêu anh là tất cả bọn tôi thì sao? Chúng tôi ai cũng có khả năng là người vô tội, cho nên anh không cần quan tâm xem ai sẽ ăn trúng chiếc sandwich có độc.”

Lời Amanda Willy nói nghe qua thì có vẻ rất có lý nhưng ngay tích tắc sau Trì Trừng lắc đầu, Peter Bryant cười đầy trào phúng.

“Amanda, cô biết đấy, mọi người ai cũng có thể là người vô tội mà cơ hội của tôi chỉ có hai. Nằm trong hoàn cảnh này, cô nghĩ tôi sẽ tùy tiện giết người sao?”

Amanda Willy nghẹn lời. Peter Bryant thành công rửa sạch hiềm nghi cho mình.

“Bữa sáng không có vấn đề gì.” Trì Trừng phủ nhận luôn suy đoán đầu tiên của mình: “Dáng vẻ Joseph Gerstein lúc chết trông rất quằn quại nên thể hiện luôn việc loại độc cậu ta trúng có độc tính rất mạnh. Loại độc đó thường có thời gian phát tán rất ngắn cho nên không thể nằm ở bữa sáng được. Nếu độc được thêm vào bữa sáng thì Joseph Gerstein phải chết sớm hơn mới đúng.”

“Nhưng ban nãy Joseph Gerstein vẫn có mặt ở đây cùng mọi người mà. Không ai tiếp cận cậu ta thì sao trúng độc được?” Nicole Chez không hiểu.

Trì Trừng cũng thắc mắc chỗ này hệt cô ta. Anh để tất cả mọi người ngồi xuống vị trí ban đầu còn bản thân thì ngồi vào chỗ Joseph Gerstein.

Quả thật giống hệt những gì bọn họ nói. Ở vị trí Trì Trừng đang ngồi, không ai tiếp xúc với Joseph Gerstein, cậu ta không thể nào mà trúng độc được.

Ấy là phán đoán của Trì Trừng sau khi ngồi xuống ghế. Nhưng mà, sự thật là Joseph Gerstein đã ngã xuống trước mặt bọn họ, vẫn đang duy trì tư thế khốn khổ lúc chết.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Trì Trừng hoảng loạn nhắm mắt lại.

Anh làm hệt như những gì mình thực hiện trong phòng Ricky Reward, tưởng tượng ra cảnh Joseph Gerstein lúc tử vong. Vậy mà trong đầu anh lại chỉ hiện lên khung cảnh Joseph Gerstein sợ người khác ra tay với mình nên chọn ngồi riêng ở ghế đơn.

Nhưng, cậu ta đâu ngờ được, sự cẩn thận tỉ mỉ của mình lại vô dụng, hung thủ vẫn thành công hạ độc. Cuối cùng, Joseph Gerstein ôm theo biết bao đau đớn cùng sự không cam lòng mà lìa đời.

Rốt cuộc hung thủ đã thực hiện bằng cách nào? Trì Trừng tiếp tục nhắm chặt hai mắt. Có điều, mặc anh suy đoán bao khả năng thì vẫn thấy vụ mưu sát này không tài nào thực hiện nổi.

Đầu tiên, là khoảng thời gian độc phát tán. Có thể khiến người chết trông hết sức đau đớn lúc ra đi, chứng minh rằng độc tính của nó rất mạnh và sẽ có tác dụng ngay trong khoảng thời gian cực ngắn. Nhưng dưới cái nhìn của mọi người thì lúc trước, Joseph Gerstein vẫn ngồi một mình một ghế sofa, không ai tiếp xúc với cậu ta cả.

Làm thế nào để không tiếp cận mà thành công hạ độc đây? Hơn nữa, còn ngay dưới cái nhìn chăm chú của bốn cặp mắt khác nữa. Hung thủ làm thế nào?

“Trì Trừng tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta nên đem Joseph Gerstein về phòng cậu ta, làm vậy tốt hơn đấy.”

Ngay lúc Trì Trừng đang suy ngẫm, Peter Bryant đưa ra đề nghị. Dù sao thì chẳng ai muốn ngồi trước mặt một thi thể.

Nhưng chính vào khoảnh khắc ấy, khi nghe được giọng Peter Bryant, Trì Trừng thông suốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.