Dương Hạo đi tới chỗ quán trà lúc trước Lạc Dực đã nói cho hắn biết, ngồi một chỗ mặt đối mặt với Lạc Dực.
Ngón tay Lạc Dực giao nhau, mỉm cười nhìn Dương Hạo_: “Vội vàng gọi điện thoại sao, Vương Tuấn tới là cậu có thể nhìn thấy bạn nhỏ Đô Đô dễ thương rồi.”
Mỗi khi Lạc Dực nói hai chữ Đô Đô, Dương Hạo đều có cảm giác muốn nôn mửa.
Người đàn ông này thật sự là rất ác tâm.
Lạc Dực liếm môi_: “Cậu hỏi trực tiếp như vậy, tôi nên trả lời như thế nào đây?”
-“Ngài cũng có thể không cần trả lời, tôi chỉ là thuận miệng nói một chút thôi, không có ý gì khác.”
Lạc Dực nở nụ cười, lại là cái tiếng cười u ám kia_: “Có đôi khi quá thông minh cũng không tốt.”
Dương Hạo cũng không có trả lời gã, trong lòng rất rối rắm, biết rõ đây chính là một cái bẫy, Lạc Dực cũng đã nói rõ là nhằm vào Vương Tuấn, chẳng lẽ mình thật sự muốn Vương Tuấn đến đây sao? Nhìn bộ dạng này của Lạc Dực, Vương Tuấn đến khẳng định sẽ nguy hiểm vô cùng.
Nhưng mà Đô Đô cùng mẹ bây giờ đang ở trong tay Lạc Dực, nếu như Vương Tuấn không tới, Lạc Dực chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ…
Dương Hạo hết sức lo lắng cho an nguy của Vương Tuấn…
Đúng lúc này, người vẫn đi theo bên cạnh Lạc Dực đi tới phía sau Dương Hạo, dùng sức đè hai bờ vai hắn xuống khiến cho hắn không thể động đậy.
-“Tao biết mày đang suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-dien-duong-nhi/2848703/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.