Chương trước
Chương sau
Tính toán này của chú Hai coi như là toàn bộ đều vô ích, bết bát nhất chính là còn cùng một nhà Dương Hạo hoàn toàn trở mặt.

Nếu là lúc trước, chú Hai khẳng định buổi tối sẽ đến xin lỗi đem chuyện lại này bỏ qua.

Sau khi về nhà càng nghĩ càng tức giận.

Chú Hai là một người cực phẩm đã đủ rồi, thế nhưng gã còn có một bà vợ hiếm thấy: hết ăn lại nằm, lại thích ganh đua so sánh.  Nhìn thấy ông chồng mình vung tay đem chuyện làm đến mức không thể vãn hồi nên sau khi về nhà chuyện gì cũng không làm, cùng với gã cãi nhau.

-“Đều tại ông không có bản lĩnh! Trước kia bảo đừng đổi ông lại đòi đổi, hiện tại nhìn người khác lấy tiền.”

-“Rõ ràng lúc trước đều bàn bạc xong rồi, bà thế nhưng cũng ra tay, dù thế nào cũng phải nhẫn một chút a.”

Chú Hai hoàn toàn không để ý đến thị.

Thím Hai khóc rống trong chốc lát nhìn chú Hai hoàn toàn không có phản ứng, lửa giận trong lòng càng lớn.

Vừa nói liền đến trước mặt gã đánh gã_: “Nhìn xem trong thôn chúng ta, nhà ai không phải có xe thì cũng có nhà, liền một mình ông…, tiền kiếm không ra, nhìn xem cuộc sống chúng ta bây giờ, so với ăn mày còn thảm hơn. Ba mẹ ông không duy trì ông, anh em ông có tiền rồi cũng không chiếu cố ông… Ông nhìn ông bây giờ cả ngày đều làm chuyện sỉ nhục không dám nhìn người. Cảnh sát đem ông bắt đi luôn cho vừa!”

Chú Hai cũng từng là một học sinh trung học, nói như thế nào trong lòng cũng có chút ngạo khí, nghe bà vợ nói khó nghe như vậy,  lại bạo lực không được, liền trở tay đẩy nàng một cái_: “Nói cái chuyện quỷ quái gì đó!”

Thím Hai biết mình tâm tình kích động nên nói sai, nhưng mà lại không kéo được mặt mũi xuống nói xin lỗi, liền gục xuống đất lớn tiếng khóc.

-“Đánh người rồi, đánh người rồi…. Ông lại đánh tôi đi… Ông không có lương tâm a… Ly hôn đi, ly hôn đi… Tôi muốn về nhà mẹ đẻ, để ông ở một mình. Tôi đi tìm ông già gả đi, tránh cho phải ở nhà ông bị khinh bỉ.”

Đại khái khóc đến đói bụng không có sức lực, chú Hai lại vẫn không để ý đến thị, cho nên thím Hai chạy đến phòng ngủ, nằm trên giường bắt đầu ngủ.

Trong nhà không còn tiếng khóc, trong nháy mắt liền an tĩnh đáng sợ.

Chú Hai mím chặt đôi môi, không nói một lời, hai mắt lạnh lùng nhìn về phía nhà Dương Hạo, cả người thoạt nhìn đặc biệt âm trầm.

Kế tiếp một thời gian ngắn, cũng không có gì phát sinh cả, trừ bà nội đến tìm nhà bọn họ mấy lần thì một nhà chú Hai cũng hết sức yên lặng.     

Trực giác nói cho Dương Hạo, chú Hai bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy.

Đúng như Dương Hạo phỏng đoán, trong lòng chú Hai vẫn mang hận ý cùng với ghen tỵ muốn hung hăng chỉnh Dương Hạo bọn họ một trận.

Trải qua một thời gian ngắn chuẩn bị, chú Hai tìm được đồng bọn của gã, vào một tối trăng thanh gió mát đi đến giải trí nông thôn của Dương Hạo.

Không sai, phương thức trả thù của chú Hai chính là đi giải trí nông thôn của Dương Hạo “mò” một khoảng.

Giải trí nông thôn vì đề phòng ăn trộm nên nuôi mấy con chó.

Nhưng mà chú Hai đối phó với mấy thứ này vẫn vô cùng dễ dàng, dù sao thì cũng chính là thường ăn chén cơm này* (~ thường làm những hành động này).

Chó còn không kịp kêu lên tiếng đã bị chú Hai dùng thuốc đã chuẩn bị làm cho hôn mê bất tỉnh.

Chú Hai hướng bốn phía nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu lại cùng đồng bọn gật đầu, cho nên rón rén đi vào trong.

Bọn họ trước đi tới phòng bếp, đem gà vịt thịt cá đáng giá lấy đi không ít.

Sau khi cầm xong những thứ tốt, chú Hai xé một bao bột mì, đem bột mì toàn bộ đổ vào bên trong nồi đầu bếp đã nấu xong trước đó, sau lại còn ngại chưa đủ hư hỏng, lại đem toàn bộ đồ gia vị trong phòng bếp đổ vào, khiến cho một đống hỗn loạn.

Chú Hai lau khóe miệng, trong lòng thoải mái_: “Xem tụi mày ngày mai còn không bị lăn qua lăn lại đến chết.”

Chú Hai lúc trước đã hỏi thăm được rồi, ngày mai Dương Hạo có một bút sinh ý lớn. Tối nay gã đem tất cả nguyên liệu trong phòng bếp phá hư, ngày mai bọn họ cho tới trưa nhất thiết phải lại phải một lần nữa chuẩn bị cho tốt, đoán chừng cũng rất vất vả.

Xem tụi mày để cho tao không được tốt, tốt cũng cho các mày không xong!

Ngày thứ hai Dương Hạo còn chưa rời giường đã bị Trương Hiểu vội vàng gõ cửa.

-“Giải trí nông thôn bị “ghé thăm” rồi….”_Khuôn mặt Trương Hiểu lo âu.

Dương Hạo vừa nghe lập tức biết là bị trộm rồi, nghiêng người đứng dậy chụp lấy bộ quần áo mặc vào liền đi ra ngoài.

Dương Hạo vừa ra tới, mọi người đều báo cáo tình huống cho Dương Hạo, bị tàn phá nghiêm trọng nhất chính là phòng bếp, dường như tất cả các nguyên liệu thức ăn đều bị phá hỏng. Cả phòng bếp hết sức hỗn loạn.

Gà đất nuôi trong vườn sau của giải trí nông thôn đều không cánh mà bay.

Những hoa để trang trí trồng ở cửa cũng bị người giẫm đạp không còn hình dạng.

Thấy giải trí nông thôn bị phá hỏng không còn hình dạng, Dương Hạo tức nói không nên lời.

Tổn thất cũng là những thứ quan trọng, tên trộm này vô cùng ác ý.

Trong các nhân viên của giải trí nông thôn, đám đầu bếp là hết sức tức giận, đều mắng cái tên trộm không biết xấu hổ này.

Tức giận thì tức giận, Dương Hạo vẫn rất nhanh bình tĩnh tâm tình, trấn định lại.

Dương Hạo vỗ tay ý bảo mọi người trước an tĩnh lại, sau đó lớn tiếng tuyên bố_: “Được rồi, chuyện tối hôm qua quả thật rất đáng giận. Điều này cũng đã cho tôi một bài học, sau này tôi sẽ tăng cảnh giác, gia tăng đề phòng, cố gắng không để phát sinh chuyện này một lần nữa.”

-“Mọi người trước tiên thống kê lại thiếu những thứ gì, đầu bếp Lý nhanh chóng kiểm tra danh sách, tôi cùng tiểu Trương sẽ đi mua về. Giải trí nông thôn hiện tại bộ dạng như thế này, mọi người vất vả sửa sang lại cho tốt. Hôm nay còn có khách muốn đến, chúng ta cố gắng đem tổn thất giảm đến mức nhỏ nhất, đừng để ảnh hưởng đến khách.”

Dương Hạo không có lập tức báo án. Hắn cảm giác chuyện này không phải là đơn giản như vậy.

Dương Hạo cùng Vương Tuấn trao đổi mấy lần chuyện mất trộm lần này. Cuối cùng bọn họ nhất trí hoài nghi chuyện lần này là do chú Hai làm.

Nhưng mà Dương Hạo không có lập tức đi tìm gã. Thứ nhất là không có chứng cứ, twhs hao là bọn hắn còn có kế hoạch khác.

Một tuần đã qua, chú Hai âm thầm quan sát động tĩnh giải trí nông thôn của Dương Hạo, phát hiện bọn họ bị trộm cũng chỉ nên làm cái gì thì làm, liền lặng yên chịu đựng, thậm chí cũng không có cho người thông báo ra ngoài.     

Chú Hai hết sức đắc ý, là gã biết Dương Hạo bọn họ không dám báo cảnh sát. Bởi vì ngày thứ hai bọn họ còn sinh ý muốn làm, phòng bếp cần dùng, trước khi cảnh sát đến phải giữ nguyên hiện trường. Nếu là chờ lâu như vậy không có làm cơm, giải trí nông thôn của bọn họ còn muốn kinh doanh nữa không?

Hơn nữa đến lúc đó nhiều khách nhân như vậy, đột nhiên cảnh sát tới, những người khách kia đoán chừng cũng sẽ bị hù đến.

Chú Hai đắc ý cho sự cơ trí của mình cùng vui vẻ cho việc trả thù, cho nên qua một thời gian ngắn nhìn Dương Hạo bọn họ không có phản ứng, liền muốn ghé thăm lần nữa…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.