Dương Hạo trong lòng một mực kịch liệt giãy dụa. Nếu như nói cho Vương Tuấn tất cả, như vậy khẳng định liền phải đem chuyện mình trọng sinh nói cho y biết…
Y có tin hay không?
Dương Hạo nắm chặt tay trái, bởi vì quá ức dùng sức, xương ngón tay trở nên trắng bệch.
-“Vương Tuấn, nếu như em nói cho anh biết thật ra em trọng sinh một lần, anh có tin không?”_Dương Hạo cuối cùng quyết định nói thật với Vương Tuấn, hắn không muốn lừa gạt Vương Tuấn.
Thân thể Vương Tuấn cứng đờ, trong lúc nhất thời không nói gì.
Đại khái là bị hù đến y đi… Chuyện kinh hãi thế tục như vậy, nếu đổi lại là chính mình, có thể tiếp nhận được sao?
-“Nếu như hù dọa đến anh…Thật xin lỗi.”_Dương Hạo khẽ đẩy đẩy Vương Tuấn, trong lòng hắn có chút hối hận đem chuyện này nói cho Vương Tuấn biết.
Vương Tuấn kéo lại tay Dương Hạo, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy hối hận.
-“Là bởi vì anh sao? Cho nên em cả đời này mới dẫn theo Đô Đô rời khỏi anh sao?”
Nếu như những người khác nói cho Vương Tuấn chuyện trọng sinh như vậy, Vương Tuấn tuyệt đối sẽ không tin tưởng, dù sao tính mạng cũng chỉ có một lần, nơi nào lại có cơ hội thứ hai?
Nhưng y tin tưởng Dương Hạo sẽ không dùng chuyện này để lừa gạt y. Dương Hạo vẫn yêu y như vậy, nhưng lại đột nhiên không có chút dấu hiệu nào liền dẫn theo Đô Đô rời đi, tự mình vẫn không tra ra được nguyên nhân gì. Dương Hạo lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-dien-duong-nhi/2848676/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.