Vương  Tuấn cũng liếc mắt thấy được con của mình. 
Đô Đô chạy chậm hai bước, vui vẻ nhào tới trong ngực Vương Tuấn_: “Cha…”_Đô Đô dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, miễn cưỡng đem chữ “cha” phía sau nuốt trở vào_: “Chú Vương…” 
Vương Tuấn lúc ấy liền ngây ngẩn cả người, nụ cười cũng cứng lại. Đây quả thực là y không thể tưởng tượng nổi, con của y thế nhưng lại gọi y là chú… 
Vương Tuấn nghĩ không biết có phải là Đô Đô giận y vẫn không nhìn đến hay không, cố ý cùng y giận dỗi, cho nên dở khóc dở cười hỏi_: “Cái gì mà chú Vương? Mới bao lâu liền không nhận ra cha?” 
Y để cho Đô Đô ngồi ở trên cánh tay phải của mình, vùi đầu hôn bé một cái_: “Bảo bối, có nhớ đến cha không?” 
Đô Đô gật đầu_: “Nhớ…”_Sau khi cách thật lâu mới nhìn thấy cha, Đô Đô rất vui vẻ, sau đó bé lại nghĩ đến vấn đề cha vừa mới hỏi, có chút do dự. Khuôn mặt nhỏ bé nhăn lại thành một nắm, sau khi ở trong lòng vật lộn một phen, bé đem đầu tiến đến bên tai Vương Tuấn_: “Cha…”_Sau đó bé giơ ra tay nhỏ che bên tai Vương Tuấn, thì thầm nói_: “Không phải con không nhận ra cha, mà là baba nói sau này con chỉ có thể gọi cha là chú Vương thôi…” 
Vương Tuấn vừa nghe, tâm chợt lạnh. Thì ra không phải là Đô Đô tức giận, mà là Dương Hạo tức giận! 
Ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, Vương Tuấn vội vàng mở miệng_: “Baba còn nói cái gì sao? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-dien-duong-nhi/2848641/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.