“Đó là một con rùa,” Tạ Như Ân nói nhỏ nhưng một khi những từ đó phát ra, những cậu bé còn lại phá lên cười không kiềm chế được khi nghĩ rằng làm thế nào mà cái nếp gấp đó lại trông giống một con rùa được. 
Trong một vài lần nữa, tất cả đều im lặng trước con rùa nhỏ dễ thương đó. 
Văn Cầm Hi cười nói: "Đây, đều là của em." 
Đặt con rùa trước mặt Tạ Như Ân, vui vẻ gắp lấy chiếc bánh khoai mỡ cuối cùng, y gần như có thể cảm nhận được vị ngọt ngào làm tê tái các giác quan của mình. 
Mạch Châu và những người khác khen ngợi Tạ Như Ân nhút nhát vì có con mắt tinh tường khi cậu bé có nụ cười ngọt ngào cẩn thận ôm con rùa trong lòng bàn tay. 
Cậu bé rất thận trọng giữ nó như thủy tinh sợ rằng nó sẽ vỡ chỉ với một cử động nhỏ nhất. 
Cậu bé thậm chí còn không để những người khác chạm vào nó khiến những người còn lại yêu cầu một cái. 
Ôn Tần Khê tự nhiên đồng ý, uể oải cắn một miếng bánh khoai mỡ mà không cần quan tâm đến thế giới. 
Khước Nhiên Triết nhàn nhã bước vào nơi trú ẩn với những mặt dây chuyền được cất cẩn thận trong túi khi hắn bước vào một khung cảnh như vậy. 
Các chàng trai ngay lập tức nhận ra sự hiện diện của hắn trong khi nói chuyện với nhau một cách hào hứng khoe kiệt tác của Lâm Tĩnh Tạ nhưng Khước Nhiên Triết đã để mắt đến chiếc bánh khoai mỡ đang ăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuu-ba-dao-tong-tai/2991168/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.