"Hy vọng ngày mai em không nhớ tới chuyện này, nếu không em sẽ xấu hổ lắm."
Khước Nhiên Triết vừa cười vừa nói, dùng tốc độ nhanh nhất có thể đi về phía Triệu Hiệp Thư.
Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tăng tốc độ vì tình hình đang nhanh chóng trở nên nguy hiểm.
Dưới màn đêm mát lạnh, cơ thể hắn dần nóng lên, mùi hương alpha không ngừng lan ra.
Nếu hắn chỉ dịch mặt sang trái vài inch, chắc chắn hắn sẽ hôn đôi môi hồng ngọt ngào đó đang cọ sát vào cổ hắn một cách nguy hiểm.
Hắn nhanh chóng cúi xuống ghế sofa định đặt Triệu Hiệp Thư ở đó nhưng omega ngoan cố ôm chặt cổ và eo hắn.
Điều này quá phấn khích đối với alpha với đôi mắt nâu trở nên tối tăm và không đáy.
"Thư Thư, buông ra, em làm vậy sẽ rắc rối đấy.”
Ôn Tần Khê tựa hồ trở lại thế giới thứ nhất, nhớ lại đôi môi ngọt ngào ấy, khao khát được nếm thêm một hương vị khác, nhưng liệu Khước Nhiên Triết này có bằng lòng cho y không?
Trong khi lo lắng cắn môi dưới, lấy hết can đảm để làm điều không thể nhắc đến, Khước Nhiên Triết hỏi: "Em đang cố giết tôi à? Buông ra nếu không em sẽ hối hận," với giọng điệu đe dọa không mấy ảnh hưởng đến Ôn Tần Khê.
“Chỉ lần này thôi, cho em hôn một lần thôi.” Ôn Tần Khê toàn thân tê dại vì rượu nói.
Đôi mắt khép hờ của y rưng rưng, đôi môi hơi hé ra khiến khung cảnh này trở nên quyến rũ đến mức Khước Nhiên Triết vô tình tiết ra nhiều pheromone mặt nạ, đôi mắt hắn chảy nước miếng trước omega đang nằm bên dưới.
Triệu Hiệp Thư không giải phóng pheromone của mình dù chất ức chế của y rất mạnh nhưng y vẫn bị nguyên soái đó mê hoặc, khiến y khao khát được nếm thử.
"Buông ra nào, Thư Thư. Em say rồi, tôi như thế này thì không hôn em được. Chắc em cũng không nhớ chuyện này đâu," hắn nói gần như cầu xin y nhưng Ôn Tần Khê lại kiên quyết với quyết định của mình.
Y muốn hôn Khước Nhiên Triết một lần nữa.
“Em sẽ nhơ mà, em hứa,” Triệu Hiệp Thư kéo hắn lại gần, hiệu quả bắt con mồi vào bẫy, “chỉ một lần này thôi, được không?”
Bị dụ dỗ, Khước Nhiên Triết để Triệu Hiệp Thư làm theo ý mình.
Ôn Tần Khê không hề rụt rè, hôn và mút quả táo Adam trước rồi cắn một miếng khiến Khước Nhiên Triết run rẩy.
"Đ-đây không phải là điều...ah...chúng ta đã đồng ý," Khước Nhiên Triết phàn nàn với mùi hương alpha tràn ngập căn phòng và tận hưởng cảm giác phấn khích.
Nguyên soái nổi tiếng với khả năng kiềm chế bản thân và khả năng tự chủ tuyệt vời ngay cả khi đối mặt với các omega cố tình tiết ra pheromone để quyến rũ hắn, trong đó có Triệu Hoàng Mỵ.
Quá trình rèn luyện kháng pheromone cùng với kỷ luật tự giác đã giúp hắn chống lại sự cám dỗ nhưng giờ đây tất cả sự tự chủ đó dường như vô ích khi hắn rơi vào bùa chú của Triệu Hiệp Thư và omega thậm chí không cần phải giải phóng pheromone để khiến hắn mất trí.
Lớp phòng thủ cuối cùng của hắn sụp đổ khi hắn nghe thấy hoàng tử nói, "Suỵt, cứ tận hưởng đi. Chỉ lần này thôi," bằng một giọng trầm khiến da đầu hắn tê dại.
Rượu khích lệ Ôn Tần Khê, môi y từ từ lướt lên cằm của Khước Nhiên Triết rồi đến khóe môi.
"Anh có thích nó không?" y thì thầm nhưng Khước Nhiên Triết chỉ có thể đáp lại bằng một tiếng càu nhàu.
"Ừm," hắn nhắm mắt theo dõi từng động tác của Triệu Hiệp Thư.
Ôn Tần Khê rốt cục đưa môi xâm chiếm trong miệng Nguyên soái, dùng cái lưỡi ngang ngược trêu chọc alpha, không chút ngượng ngùng.
Bị dày vò như thế này, Khước Nhiên Triết không thể nhịn được nữa không chịu khuất phục.
Tình thế đã ập đến với Ôn Tần Khê khi cằm y bị Nguyên soái nắm chặt hôn sâu hơn một cách uy nghiêm tàn bạo tàn phá miệng y một cách điên cuồng khiến Ôn Tần Khê có ảo giác như bị ăn sạch.
Cơ thể y nhiệt tình đáp lại những cảm giác sung sướng quen thuộc đó mà không biết xấu hổ khi chống lại Nguyên soái.
Khước Nhiên Triết chỉ để y đi khi hắn nhận ra chỗ phình ra trong quần hắn ngày càng lớn đòi được giải phóng.
Họ phải dừng lại nếu không mọi chuyện sẽ vượt quá tầm kiểm soát.
Ôn Tần Khê có vẻ hưng phấn mỉm cười rạng rỡ nhìn hắn, bình tĩnh lại.
Y thực sự nhớ Khước Nhiên Triết.
Ở thế giới thứ nhất, họ đi chơi cùng nhau, chạm vào nhau và ngủ cùng nhau thường xuyên đến nỗi y đã quen rồi.
Nhưng kể từ khi bước vào thế giới thứ hai, y nhận ra mình không thể làm tất cả những điều đó trước đây, điều đó ban đầu cũng ổn nhưng chỉ một cú chạm nhẹ trong quán cà phê đã mở ra cánh cửa lũ và y muốn nhiều hơn ở hắn.
Khước Nhiên Triết không nói gì đứng dậy, đỡ omega lên giường rồi vào phòng tắm tạt chút nước lạnh lên mặt.
Hắn nhìn thân hình đáng thương của mình trong gương và không khỏi cười khúc khích khi liếm môi dưới khi nhớ lại khoảnh khắc thân mật của họ.
“Tốt rồi,” hắn vừa nói vừa làm ẩm chiếc khăn tay để lau khuôn mặt đỏ bừng của Triệu Hiệp Thư.
Bước ra khỏi phòng tắm, hắn nói: “Bây giờ em đã hôn tôi rồi, đương nhiên em phải chịu trách nhiệm.”
Cúi xuống lau khuôn mặt đỏ bừng của Triệu Hiệp Thư.
"Ha ha, lần sau chỉ cần anh mặc âu phục, em sẽ chấp nhận lời cầu hôn của anh." Ôn Tần Khê say sưa nói, tận hưởng cảm giác được dùng khăn ấm lau người.
“Đợi đã,” Khước Nhiên Triết loay hoay với chiếc máy liên lạc, “Tôi cần ghi lại chuyện này, phòng trường hợp ngày mai em cố gắng lôi kéo tôi nhanh chóng.”
Ôn Tần Khê tùy ý cười một tiếng, trấn an hắn: “Em sẽ không quên, em là thiên tài IQ cao, nhưng nếu anh kiên trì vậy, em sẽ nói lại.”
Khước Nhiên Triết hài lòng với việc mình rời khỏi gian hàng của Triệu Hiệp Thư ngay khi hoàng tử chìm vào giấc ngủ.
Hắn nóng lòng muốn đến thăm y một lần nữa và nhận phần thưởng của mình.
***
Mọi người đều biết rằng mọi thứ đều có giá của nó và buổi sáng đặc biệt này, Ôn Tần Khê đã phải trả giá đắt vì say rượu.
Cơn đau đầu dữ dội này khiến y thề sẽ không bao giờ uống rượu nữa nhưng y đang đùa ai vậy.
Khi quên đi cơn đau, y lại lao thẳng vào đó và phải chịu nỗi đau khủng khiếp như vậy.
“Jo-lie, Jolie,” y lẩm bẩm với đôi mắt nhấp nháy khi lăn lộn trên giường nhưng hệ thống không phản hồi.
Ngay lúc đêm qua mọi chuyện trở nên gay gắt, nó đã cầu xin Hạ Bạch khôi phục khả năng ngoại tuyến theo ý muốn, nếu không nó sẽ bị thức ăn chó ép đốt cháy đôi mắt trong sáng của nó.
Không nhận được phản hồi, Ôn Tần Khê ngơ ngác thò đầu ra khỏi chăn.
Phải mất một phút y mới nhớ ra mình đang ở đâu nhưng lại không thể nhớ được mình đã đến đây bằng cách nào?
Trong lúc đang vắt óc cố gắng ghép lại những gì đã xảy ra đêm qua, thiết bị liên lạc của y kêu bíp vài lần, làm tan tành tất cả những mảnh ký ức mà y đã dày công thu thập.
Chán nản, y chấp nhận yêu cầu gọi điện video và càu nhàu: "Cái gì? Cậu không thể cho lão tổ đây nghỉ ngơi được sao? Tớ cảm thấy như mình sắp chết đây này?"
Tiêu Hoa thực sự trông đẹp hơn Ôn Tần Khê có khuôn mặt tái nhợt với mái tóc chải ngược và làn da không tì vết tỏa ra trong hình ảnh, điều này khiến Ôn Tần Khê phải xanh mặt vì ghen tị.
"Cậu có một mình à?" cậu hỏi với hình ảnh chuyển động như thể cậu đang đi dạo.
Ôn Tần Khê vẻ mặt nghi hoặc nói: "Đúng vậy, tại sao tôi không ở một mình? Tôi sống một mình mà, nhớ chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]