Chương trước
Chương sau
____________

Ôn Tần Khê không nói nên lời, vẻ mặt ngơ ngác, tự hỏi mình có sai hay không.

Khước Nhiên Triết rõ ràng là rất thích thú, bàn tay nghịch ngợm của hắn thò vào dưới chiếc khăn tắm của Triệu Hiệp Thư , nói: "Ừm... ấm quá," lại sờ soạng mông y.

Lúc này Ôn Tần Khê mới tỉnh táo lại khiển trách người đàn ông rõ ràng đang có phản ứng cọ xát với mình.

Sự việc tối qua có thể hay ho nhưng y không có ý định dành thời gian còn lại trong ngày để ngủ.

"Anh có muốn chết không?" y hỏi và nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang cố gắng quyến rũ y.

***

Khước Nhiên Triết biết phải bỏ cuộc trước mắt nên đã để y đi trước khi đưa cho y một túi mua sắm.

“Hôm nay mặc cái này vào nếu không anh sẽ quấy rối em cả ngày đấy,” hắn nói, đôi mắt sáng như nắng sớm.

Sau đó y mới để ý rằng Nguyên soái gần như không bao giờ mặc quần áo bình thường giờ đang mặc một chiếc quần jean đen bó sát và một chiếc áo phông đen có dòng chữ 'Tài sản riêng của Thư Thư' màu vàng.

Nguyên soái làm chiếc áo phông đó khi nào vậy?

Ai biết?

Ôn Tần Khê siết chặt khăn tắm, trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp nói: "Này, anh mặc cái đó ra ngoài à," vừa chỉ vào áo thun, "Anh không đi làm à?"

"Ừm, bây giờ đi thay quần áo đi, nếu không thì đừng trách anh nếu anh không kiềm chế được cơn bốc đồng của mình," hắn nói, ngón trỏ kéo mạnh chiếc khăn che ngực Ôn Tần Khê, nhìn chằm chằm vào kiệt tác của mình với đôi mắt đanh thép nhưng bàn tay nghịch ngợm lại bị đánh bay đi khiến hắn cảm thấy mình như một đứa trẻ bị bắt khi đang thò tay vào lọ bánh quy.

Ôn Tần Khê còn chưa kịp phản ứng, Khước Nhiên Triết đã bước đi như lò xo.

Cái gói trên tay cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của y nên y tò mò mở nó ra với chiếc khăn tắm, theo dõi cơ thể y được lộ ra nhưng điều bất ngờ đã xảy ra.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, Khước Nhiên Triết đang ngó đầu vào phòng nói: "Tôi sẽ đợi ....wow," nhưng một chiếc giày thể thao được ném về phía hắn, hắn đã kịp thời né được và chạy ra khỏi phòng .



Hai mươi phút sau, Ôn Tần Khê đi xuống ăn sáng với bộ trang phục như cũ, chỉ có áo phông màu vàng viết chữ 'Tài sản của Nguyên soái' màu đen, một bộ trang phục hoàn hảo của một cặp đôi.

Rõ ràng y rất vui khi trêu chọc Khước Nhiên Triết khi y mua bộ trang phục khác đòi Nguyên soái nhưng y không ngờ thứ này lại quay lại và cắn vào mông y với người đàn ông nhiệt tình hơn y.

“Hôm nay em có ra ngoài không?” Khước Nhiên Triết hỏi, đặt bát cháo heo trước mặt Triệu Hiệp Thư , nhìn chằm chằm vào dấu hôn nổi bật trên cổ omega, khiến hắn nhớ lại cuộc phiêu lưu ngày hôm qua khi Triệu Hiệp Thư rên rỉ dưới thân hắn.

Ôn Tần Khê cúi đầu nhìn áo thun, thành thật trả lời: “Không”, vừa khuấy cháo nóng hổi.

Khước Nhiên Triết đứng sau Triệu Hiệp Thư  không đáp, cúi xuống, vòng tay qua eo hoàng tử.

Hắn vùi mặt vào cổ Triệu Hiệp Thư  trong khi chụp ảnh hai người ngay lập tức đăng lên tài khoản Valim Network của mình và gắn thẻ hoàng tử.

Sáng nay khi mua chiếc áo thun đó để chuyển phát nhanh, hắn đã nghĩ Triệu Hiệp Thư có thể mặc nó và có thể sẽ được báo chí chụp vài bức ảnh để cả vũ trụ biết y thuộc về ai nhưng ai ngờ hoàng tử lại có ý định đi bất cứ đâu làm hỏng kế hoạch A.

Điều này buộc hắn phải thực hiện kế hoạch B mà hắn có vẻ thích hơn.

Ôn Tần Khê đã không mong đợi điều này, đặc biệt là từ con khủng long này, kẻ thậm chí còn không có bất kỳ tài khoản mạng xã hội nào trong thế giới thực.

Thật là một phép lạ khi hắn có tài khoản Valim Network ở thế giới này nhưng ngay cả khi có nó, hắn cũng không đăng một bài nào mặc dù có hàng triệu người theo dõi.

"Anh đang làm gì thế?" Ôn Tần Khê bối rối hỏi, đang cố kiểm tra màn hình, nhưng Khước Nhiên Triết lại lùi lại một bước chế nhạo y.

"Bé cưng, chúng ta mới bắt đầu hẹn hò, không phải việc kiểm tra tin nhắn riêng tư của nhau là hơi sớm sao?"

Ôn Tần Khê đột nhiên cảm thấy mình giống như một cô gái bất an đang cố kiểm tra điện thoại của bạn trai trong khi hắn đang ngủ.

"Chậc, anh đánh giá cao bản thân quá. Anh nên kiểm tra máy liên lạc của em vì anh biết em có rất nhiều alpha phải lòng em. Ai... anh nên xem em nhận được bao nhiêu tin nhắn mỗi ngày," y nói vẻ mặt chân thành của mình đủ để khiến Nguyên soái tức giận.

Khước Nhiên Triết ngay lập tức chộp lấy máy liên lạc của Triệu Hiệp Thư  và ném nó cho y. “Đó,” hắn nói khi ngồi cạnh y và muốn xem ai có gan nhắn tin cho omega của hắn.

Điều hắn không biết là Ôn Tần Khê đã lừa hắn giao máy liên lạc để y có thể xem những gì Khước Nhiên Triết đăng.

Nếu không vừa ý y sẽ xóa bài viết ngay lập tức và cả hình ảnh nữa.

Hình ảnh thực sự rất đẹp, chỉ tập trung vào chiếc áo phông của y với khuôn mặt của Nguyên soái vùi vào cổ mà y chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của hắn.



Khóe môi hắn nhếch lên, cảm thấy hương vị cháo đặc biệt đặc biệt, nhìn rõ dấu hôn sáng chói trên cổ y.

"Anh làm này à?" y hỏi mà quên mất Nguyên soái hôm qua đã thua thảm hại vì một miếng tỏi và gừng nhỏ xíu.

Làm sao một người đàn ông thậm chí không thể phân biệt được tỏi và gừng lại có thể nấu một bữa ăn ngon như vậy?

Khước Nhiên Triết thậm chí không nhìn Triệu Hiệp Thư, lông mày nhíu lại trong khi xem qua máy liên lạc của omega: "Không, mẹ đã làm và gửi nó qua."

Ôn Tần Khê nghe những lời này suýt chút nữa nghẹn ngào, nhưng Khước Nhiên Triết lại không thấy có gì không ổn.

Nếu hắn làm vậy với mẹ ruột của mình, Ôn Tần Khê chắc chắn sẽ được đoàn tụ với người bạn lâu năm, chiếc dép đi trong nhà của mẹ.

"Anh nhờ mẹ anh làm bữa sáng cho chúng ta sau khi anh ngủ qua nhà em à?"

Khước Nhiên Triết liếc nhìn y hai lần rồi trả lời: “Bà ấy tình nguyện làm việc đó để đổi lấy một thứ gì đó,” ánh mắt hắn lúc này tập trung vào máy truyền tin của Triệu Hiệp Thư .

“Đổi lấy cái gì?” Ôn Tần Khê đột nhiên có dự cảm không tốt hỏi.

"Một đứa cháu omega, beta hay alpha gì đó. Nó không bận tâm miễn là em mang thai con anh," hắn trả lời với giọng nghiêm túc nhưng hắn không ngờ mình sẽ bị đuổi ra khỏi nhà ngay giây tiếp theo.

"Nguyên soái, anh đã muộn giờ làm rồi, không thể lơ là như vậy được." Ôn Tần Khê ra hiệu cho hắn rời đi.

Khước Nhiên Triết dường như không biết điều gì đã khiến thái độ của Triệu Hiệp Thư  đột ngột thay đổi và cố gắng thương lượng.

“Bé cưng, anh chưa nói xong với em về máy liên lạc đâu,” hắn nói với vẻ mặt đau khổ.

"Mang nó theo đi và mang về khi xong việc. Mang theo cả của anh nữa," y vừa nói vừa đưa lại máy liên lạc của Nguyên soái trong khi mở cửa trước, "ồ và từ nay chúng ta chỉ gặp nhau ở nơi công cộng cho đến khi chúng ta kết hôn, được chứ ."

Ôn Tần Khê đang muốn đóng cửa lại, chợt nhớ ra điều gì đó.

Với tốc độ nhanh chóng, y hôn lên môi Khước Nhiên Triết và vẫy tay tạm biệt với nụ cười ngọt ngào trước khi đóng cửa lại.

Khước Nhiên Triết sững sờ đứng đó như tượng trong viện bảo tàng, đang định mở cửa lần nữa thì có tin nhắn từ Mạch Châu truyền đến, nói về loại đá quý nào đó mà Nguyên soái đang tìm kiếm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.