“Chúng ta có thể nói chuyện được không,” Khước Nhiên Triết vừa nói vừa đóng cửa lại, “Nhưng ở đây chúng ta không thể nói chuyện.”
Mặc dù hành lang yên tĩnh nhưng vẫn không thuận tiện để nói chuyện ở đó.
Hơn nữa, Phượng Tử đang mặc váy ngủ, tóc ướt, rất có thể sẽ bị cảm lạnh.
Ôn Tần Khê theo bản năng khoanh tay trước ngực, như muốn bảo vệ sự trong trắng của mình, nói: "Ngày mai nói chuyện nhé, hiện tại không tiện," trước khi làm động tác viển vông như muốn quay vào trong, nhưng Khước Nhiên Triết đột nhiên nắm lấy khuỷu tay của y, ra hiệu ám chỉ sự tuyệt vọng.
“Một chút thôi.” Khước Nhiên Triết hạ giọng nói.
Tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng lại hàm chứa rất nhiều ý nghĩa, khiến Ôn Tần Khê trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó hiểu.
"Nhưng Lăng nhi đang ngủ n-," Ôn Tần Khê giải thích và cảm thấy bất lực cho đến khi Khước Nhiên Triết xen vào.
“Đưa cậu bé đến phòng Airen.” Khước Nhiên Triết nói với giọng kiên quyết.
Có vẻ như hắn vừa mới nghĩ đến điều này nhưng thực ra hắn đã lên kế hoạch từ trước, chỉ là hắn diễn xuất rất tốt mà thôi.
"Haizzz...được thôi," Ôn Tần Khê nói trước khi mở cửa ra hiệu cho hắn làm lễ vinh danh.
Khước Nhiên Triết không lãng phí bất cứ lúc nào kẻo Phượng Tử thay đổi ý định.
Hắn cẩn thận bế Khước Tạ Lăng như không có trọng lượng gì và tìm đường đến phòng Airen.
Không ai sốc bằng cô khi nhìn thấy vị Thượng tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuu-ba-dao-tong-tai/2990919/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.