____________
Ôn Tần Khê rất muốn đi ăn trưa với hắn, nhưng y đang ở nơi xa xôi nào đó, ít nhất một tuần nữa mới về.
“Còn nhớ con tàu hành hương mà em đã kể với anh không?” Ôn Tần Khê ngồi bên cửa sổ hỏi, nhìn ra ngoài khoảng không lạnh lẽo như mực.
"Ừ, anh nhớ," anh nói, tự hỏi Triệu Hiệp Thư đang dẫn dắt cuộc trò chuyện này đến đâu.
Hán có tìm thấy nó không?
"Em nghĩ có lẽ em đã tìm thấy phần còn lại của mảnh vỡ. Em đang tìm kiếm nó," Ôn Tần Khê trả lời, "vì vậy em không thể đi ăn trưa với anh."
Khước Nhiên Triết vẻ mặt ủ rũ với một làn sóng cảm xúc phức tạp.
Hắn đau đớn, thất vọng và lo lắng.
Hoàng tử thấy không cần thiết phải cho hắn biết mình sẽ đi đâu.
Suốt một tuần hắn tưởng Triệu Hiệp Thư phớt lờ mình nhưng hóa ra mọi chuyện còn tệ hơn thế.
Y đang giấu hắn điều gì đó dù cố ý hay vô tình y vẫn không tiết lộ tung tích của mình.
Đáng lẽ hắn phải hộ tống omega của mình và bảo vệ y bằng mạng sống của mình nhưng người đàn ông đó đã tự mình bỏ chạy khiến hắn không thể giúp đỡ Triệu Hiệp Thư nếu y gặp rắc rối.
"Tại sao em không nói với anh?" hắn hỏi để kìm nén cảm giác muốn hét vào mặt Triệu Hiệp Thư, lời nói đó như lời nói ở ngay đầu lưỡi của hắn, khiến hắn vô cùng đau đớn.
Ôn Tần Khê không biết trả lời vấn đề này thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuu-ba-dao-tong-tai/2990830/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.