Chương trước
Chương sau
- Năm đó tam thần Thanh Long, Chu Tước, Hoàng Long ngủ say, nguyên nhân rất lớn là bởi vì họ bị Hắc Long thần đại nhân dùng bổn mạng Hắc Viêm đánh thương nặng thần hồn của họ. Hôm nay tứ thần thức tỉnh...chỉ sợ cái thứ nhất chịu sự trả thù, e là Huyền Đông Thiên này a?
Chu Vân lộ ra thần sắc đắng chát, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu thật sự tứ thần quy mô xâm chiếm, đó tuyệt đối là một tai họa thật lớn!
Thần cấp cường giả không cần phải nói, đây tuyệt đối là một kết cục hình thần câu diệt...Thần cấp cường giả ngang cấp khó có thể làm được, nhưng đối với Chung cực thần mà nói, Chu Vân thật sự không dám khẳng định thần cách của mình có thể chịu được sự tàn phá của họ hay không. Hơn nữa, cho dù có may mắn đến mức thần cách của mình không thể bị phá vỡ, mặc dù là Chung cực thần cũng không có cách nào hủy diệt...nhưng có thể đoán được, mặc dù là như vậy, cả đời này mình coi như đã xong.
Đối với chung cực thần mà nói, truy tìm thần cách của Thần cấp, e là cũng không phải việc khó khăn gì. Nếu như đem thần cách của mình ném vào trong hư không...việc này cùng với hình thần câu diệt, khác gì nhau chứ.
Mà ngoại trừ Thần cấp, đối với những người khác trên Thiên giới mà nói, lại càng không chỉ là một hồi tai nạn...nghẫm nghĩ lại, mặc dù là đối mặt với chung cực thần, nếu như đối phương muốn giết mình..., bất luận là ai đều sẽ phản kháng. Ít nhất Chu Vân không có khả năng đứng yên một chỗ cho đối phương giết...mà Thần cấp có lực lượng ra sao? Mạnh mẽ đến mức nào? Trận chiến này một khi diễn ra, mức độ tàn phá của nó là không thể diễn tả được.
Chu Vân rất rõ ràng, hôm nay hắn đại chiến một hồi với Bàng Văn, nhưng trên thực tế hai người đều có chỗ giữ lại...Ít nhất, bọn hắn đều không sử dụng Thiên đạo kỹ, đều không sử dụng bổn mạng thần khí của mình...mà uy lực của Thiên đạo kỹ và bổn mạng thần khí, xa xa vượt qua khỏi sự tàn phá lúc bọn họ sử dụng năng lượng và Thiên đạo bình thường...
- Chuyện gì đến cũng phải đến!
Chu Vân thở dài một hơi, ngẩng đầu lên.
Hắn một lòng nghĩ đến chuyện tứ thần thức tỉnh, căn bản là không có tâm tư lưu ý đến sự tình trước người. Cho nên, đợi đến khi hắn ngẩng đầu, mới nhìn thấy Lâm Dịch đang lâm vào trong một loại cảnh giới kỳ diệu.
Biểu tình trên mặt hắn lập tức đơ lại, bất quá sau một lát, người luôn luôn trầm tĩnh như hắn, con mắt rõ ràng đột nhiên phát sáng, thậm chí mang theo một tia kích động!
- Rèn luyện Thiên đạo...là rèn luyện Thiên đạo!...Ha ha, ha ha ha...
Chu Vân ngơ ngác nhìn một hồi, sau đó phá lên cười, tâm trạng nặng nề vừa rồi thoáng cái đã bị ném lên tận chín tầng mây!
Ánh mắt hắn tràn đầy kích động nhìn Lâm Dịch, trong miệng thầm thì:
- Bàng Văn a...Bàng Văn...ngươi không ngờ được đâu? Bởi vì ngươi đại chiến một hồi với ta, nhưng lại làm cho Lâm Dịch đốn ngộ rồi...chỉ cần hắn thành công ngưng tụ ra thần cách, thì không bao lâu nữa, Bạch Hổ thần đại nhân liền có thể phục sinh rồi...mà Bạch Hổ thần đại nhân trở về thì Hắc Long thần đại nhân cũng sẽ trở về...Ngũ thần biến, năm đó tứ thần liên thủ tập kích Bạch Hổ thần đại nhân, nhưng vẫn bị Bạch Hổ thần đại nhân làm trọng thương ba người, giết đi một người...hôm nay Bạch Hổ thần đại nhân và Hắc Long thần đại nhân tỉnh lại mang theo sự phẫn nộ vài vạn năm nay...mặc dù là tứ thần, e là cũng không làm gì được? Ha ha...
Chu Vân phá lên cười, thanh âm vang tận chín tầng trời.
- Cười gì vậy? Không biết hiện tại tứ...
Đang lúc Chu Vân cất tiếng cười to, một thanh âm mang theo sự không kiên nhẫn và bực bội vang lên bên lỗ tai hắn. Nhưng mà lời con chưa nói hết, liền ngừng lại.
Chu Vân quay đầu lại, ở phía sau hắn, xuất hiện đúng là Long Dương.
Long Dương ngơ ngác nhìn Lâm Dịch đang ngồi xếp bằng ở ngoài mấy cây số, vốn là sững sờ, sau đó trong mắt cũng hiện lên thần sắc kinh hỉ:
- Rèn luyện Thiên đạo, ngưng tụ thần cách?...Lâm Dịch hắn cư nhiên ở vào tình trạng nguy cấp đốn ngộ sao? Ha ha ha...quả nhiên không hổ là người mà Bạch Hổ thần đại nhân chọn trúng! Ha ha ha...
Mới vừa rồi còn nói Chu Vân cười to, sau một khắc Long Dương cũng bạo phát một tràng...
Mà đến khi tiếng cười to của Long Dương qua đi, thì có ba luồng ngân quang lập lòe quanh thân hắn, ba người xuất hiện đúng là ba vị Thần cấp cường giả thấy được tình huống của Lâm Dịch thông qua mặt gương.
Hân Dao nhịn không được đi về phía trước vài bước, trên mặt lộ ra một tia kích động và vui vẻ...không có ai vui hơn so với nàng rồi. Trong suy nghĩ của người khác, Lâm Dịch là hóa thân của Bạch Hổ thần. Nhưng mà trong suy nghĩ của Hân Dao, hoặc là nói Lâm Phỉ, Lâm Dịch còn có một thân phận khác - đó là người yêu của nàng.
Bất kể nói như thế nào, người yêu của mình có thể đột phá trong tình trạng nguy cấp, kể gì đến Bạch Hổ thần hay Hắc Long thần, chỉ cần thực lực người yêu mình tăng lên, đã đủ làm cho nàng mở cờ trong bụng rồi.
Lông mi thật dài khẽ run, Hân Dao hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không ngừng biến đổi khí tức của Lâm Dịch...
Bên người Lâm Phỉ, Doanh Doanh cũng đang tò mò nhìn Lâm Dịch...nàng còn chưa từng có chính thức tiếp xúc với Lâm Dịch, nhiều nhất cũng chỉ là từng bái kiến trong mặt kính mà thôi, nhưng nàng đối với nam nhân có thể làm cho một Thần cấp cường giả ưu tú như Hân Dao cũng phải động tâm thì hết sức tò mò.
Chu Vân hít sâu một hơi, biểu tình trên mặt cũng dần dần thu liễm, trở nên tỉnh táo lại, chậm rãi nói:
- Lâm Dịch ngưng tụ thần cách, quá trình này có thể dài có thể ngắn, nhưng trước lúc hắn thành công, bất luận việc gì quấy rầy đến hắn cũng có thể làm cho quá trình này thất bại...cho nên trong đoạn thời gian này, chúng ta phải làm tốt công tác bảo vệ hắn, không thể để cho hắn chịu chút quấy nhiễu nào.
Mấy người khác thân thể cũng khẽ run lên, sự kinh hỉ bởi vì Lâm Dịch ngưng tụ thần cách cũng dần dần thu liễm lại, không khỏi nhẹ gật đầu, biểu lộ nghiêm túc.
- Tuy tứ thần đã thức tỉnh, nhưng cũng phải có một quá trình...ta nghĩ trong đoạn thời gian này người của các Thiên khác sẽ không tới đây. Bất quá vì phòng ngừa vạn nhất, những ngày này chúng ta phải đề cao cảnh giác, nếu thật sự có người đến, bất kể như thế nào, cũng không thể để cho hắn đến gần người Lâm Dịch.
Long Dương cũng thu hồi thái độ tùy tiện thường ngày, biểu lộ dị thường nghiêm túc nói.
- Thế nhưng mà...
Doanh Doanh vẫn nhìn Lâm Dịch đột nhiên quay đầu lại, có chút bận tâm mà nói:
- Ta chỉ sợ mấy người kia sợ Lâm Dịch có thể đột phá trong quãng thời gian này mà chạy tới...tuy chỉ cần chúng ta lưu tâm, tổng vẫn có thể phát hiện bọn họ. Nhưng nếu có quá nhiều người tới...chúng ta cũng không thể phân thân được...
- Chắc có lẽ không.
Nam nhân khôi ngô nhăn lông mày lại lắc đầu, suy đoán:
- Dù sao hiện tại biết được Hổ Thần Chiến Văn hiện thế cũng chỉ có người Huyền Đông Thiên, các Thiên khác còn chưa biết. Mà hôm nay tứ thần thức tỉnh, chắc hẳn bọn họ sẽ có chút ít buông lỏng, ta cho rằng sẽ không có biến cố gì đâu...ta nghĩ những người kia còn chưa đến mức sẽ thông báo cho những Thiên khác.
Hân Dao khẽ nhíu lông mày một cái, sau đó nói:
- Mặc dù là thông tri cũng không có vấn đề gì...ta đây trở về Tây Bắc Thiên một chuyến, gọi đám người Vân Tinh tới. Còn có đám người Hắc Hổ ở Bắc Phương Thiên...thế lực của chúng ta cộng lại, cũng không tính là yếu. Ta nghĩ...vài ngày này, họ sẽ phái ra một hai người tới đây thám thính mà thôi, dù sao tứ thần thức tỉnh chuyện lớn như vậy, bọn họ không có khả năng dốc toàn bộ lực lượng được.
Nghe được lời nói của Hân Dao..., mấy người khác cũng nhẹ gật đầu...chung cực thần thức tỉnh là chuyện trọng yếu thế nào? Nếu như không có mấy cường giả Thần cấp bảo hộ, vậy kì quái. Cho nên các Thiên khác rất không có khả năng dốc toàn bộ lực lượng tới đây.
Dù sao, đoán chừng bọn họ cũng không thể nghĩ ra được Lâm Dịch sẽ bởi vì một trận chiến giữa Chu Vân và Bàng Văn mà đốn ngộ, dẫn đến rèn luyện Thiên đạo được.
Chu Vân khẽ gật đầu, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, nhưng sắc mặt lập tức thay đổi. Mấy người kia thần sắc cũng là hơi đổi...bất quá lập tức buông lỏng lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hân Dao hơi chau lông mày lại một chút, lập tức thở dài một hơi:
- Xem ra, không cần chúng ta đi kêu, bọn hắn đều đã tới.
Vừa dứt lời, ngân quang quanh thân bỗng nhiên đại thính. Chỉ sau một lát, ở bên cạnh bọn họ, lại xuất hiện ba đạo thân hình.
Người cầm đầu, đúng là Vân Tinh!
Lúc Vân Tinh chứng kiến thấy cảnh Lâm Dịch lâm vào cảnh giới rèn luyện Thiên đạo, một đôi con mắt đen lập tức phát ra một tia tinh mang, thở dài một hơi thư thái.
- Vân Tinh, đã lâu không gặp.
Trên mặt Chu Vân nở một nụ cười, sau khi cười cười với Vân Tinh cũng gật gật đầu với Sử Vũ và Phần Viêm bên cạnh nàng.
- Chu Vân.
Vân Tinh cũng nghiêng đầu sang chỗ khác, lộ ra một nụ cười yếu ớt:
- Những ngày này, phiền toái các ngươi.
Nói xong, có chút khom người đối với các cường giả Thần cấp của Huyền Đông Thiên.
- Quá lời rồi.
Chu Vân nhẹ nhàng cười cười, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch:
- Tứ thần thức tỉnh, một trận đại chiến mới chắc hẳn rất nhanh sẽ được triển khai...đã cách sáu vạn năm, Huyền Đông Thiên chúng ta và Tây Bắc Thiên các người, lại kề vai chiến đấu rồi.
Vân Tinh khẽ gật đầu một cái, không nói gì thêm.
- Tinh tỷ, Hắc Hổ bọn hắn...
Hân Dao nhìn về phía Vân Tinh.
Vân Tinh khẽ cười một cái với nàng:
- Yên tâm đi, trước đó vài ngày ta đã thông báo cho bọn Hắc Hổ biết tin đại nhân hiện thân. Hôm nay tứ thần thức tỉnh, toàn bộ Thiên giới đều bị kinh động. Chắc hẳn Hắc Hổ bọn họ không bao lâu nữa cũng sẽ đi tới đây.
Hân Dao lúc này mới yên lòng lại, khẽ gật đầu, lại nhìn về hướng Lâm Dịch không nói gì thêm.
- Tốt rồi, từ giờ trở đi, chúng ta nhất định phải tập trung tinh thần cao độ. Lâm Dịch có thể thành thần hay không, có liên hệ rất lớn đến Đông Nam Thiên, Tây Bắc Thiên và Tây Phương Thiên, không thể ra chút sai lầm nào.
Chu Vân hít sâu một hơi, chậm rãi nói. Các thần khác đều khẽ gật đầu, ánh mắt hướng về phía Lâm Dịch nhìn lại...
Cùng lúc đó.
Huyền Đông Thiên, Thanh Long Bảo.
Trên không trung cách Thanh Long Bảo hơn một trăm triệu km đang có sáu gã cường giả đợi ở đó.
Từng tiếng long ngâm trong veo xa xưa, truyền ra từ những ngọn núi cao lớn ẩn trong mây mờ. Thanh âm này xa xưa mà mạnh mẽ, phảng phất như từ trong hằng cổ, xuyên qua thời gian loạn lưu mà truyền đến nay, vang vọng khắp toàn bộ Thiên giới.
Trên phía chân trời, một hư ảnh cự long vô cùng cao lớn hầu như chiếm trọn bầu trời, xoay quanh ở trên, nương theo tiếng long ngâm xa xưa, cả người uốn khúc theo. Một cổ khí thế mênh mông mà thâm trầm, bộc lộ ra từ trong ảo ảnh này, rung động nhân tâm.
Bàng Văn, Ngụy Nhược cùng với một nam hai nữ khác, năm tên cường giả Thần cấp, hôm nay đều tụ tập ở đây nhìn xem cự long không ngừng phun ra nuốt vào sương mù trên không trung, sâu trong đôi mắt đều lộ ra vẻ mong đợi.
- Đã chờ sáu vạn năm, rốt cục cũng đợi được tới ngày hôm nay.
Một nữ Thần cấp đứng ở bên cạnh Bàng Văn, dáng người nàng cực kỳ kinh người, một bộ váy dài đen nhánh bao quanh những đường cong lả lướt, điều này làm cho nàng thoạt nhìn có một loại mỹ cảm thần bí.
Ánh mắt của nàng nhìn xem ảo ảnh Thanh Long trên không trung thầm thì:
- Tây Bắc Thiên...Vân Tinh...chờ ta một chút nữa thôi. Không bao lâu nữa, ta đã có thể báo mối thù năm đó rồi. Hôm nay tứ thần đại nhân đã thức tỉnh, mặc dù kẻ có được tinh huyết Hổ Thần có tiến nhập giai đoạn ngưng tụ thần cách vào lúc này, cũng không có cách gì bổ cứu rồi. Lúc này đây, ta xem còn ai có thể cứu được ngươi!
Nghĩ như vậy, hai tròng mắt của nàng bắn ra một tia hận thù thật sâu. Bàn tay trắng như ngọc vô thức sờ lên khuôn mặt trắng mịn của mình, một cổ khí tức thâm trầm mà cường đại không quá ổn định bay lên từ người nàng, tựa hồ như đang lâm vào trong cừu hận trong hồi ức.
Bàng Văn và Ngụy Nhược bị nữ nhân bên cạnh kinh động, kinh ngạc nhìn nàng một cái. Gặp thần sắc cừu hận của nàng, lập tức nhìn nhau bất đắc dĩ cười khổ.
- Năm đó chúng ta giết lên Tây Bắc Thiên, Lam Phượng đối chiến với Vân Tinh, trong tình trạng nguy cấp, lại bị Bạch Hổ đánh một chiêu lên mặt...điều này làm cho nàng phải một lần nữa tu hành vài vạn năm, mới khôi phục được thân phận Thần cấp. Phần thù hận này cũng bị nàng dời lên trên người Vân Tinh...
Ngụy Nhược thấp giọng nói với Bàng Văn. Bàng Văn cười khổ gật đầu nói:
- Lam Phượng yêu nhất là cái đẹp, năm đó Bạch Hổ thần đánh một phát bể cả cái đầu của nàng, điều này tạo thành đả kích rất lớn đối với nàng. Tìm Bạch Hổ thần báo thù đương nhiên là không có hy vọng rồi, chỉ có thể đổ lên trên người Vân Tinh mà thôi.
Ngụy Nhược nhẹ gật đầu, đột nhiên thấp giọng cười nói:
- Đúng rồi, năm đó ngươi bị Chu Vân chém ngang lưng...
Bàng Văn biểu lộ có chút cứng lại, liền lộ ra một tia hận ý:
- Thù này không cần ngươi nhắc ta cũng biết...Hắc Long thần biết được tin tức, mang theo toàn bộ người Đông Nam Thiên đánh đến đây, ta nhất thời vô ý, bị Chu Vân đánh lén...Lúc này đây, nhất định phải báo mối thù một đao năm đó!
Cường giả Thần cấp sẽ không vẫn lạc hoàn toàn, nhưng nếu như bị đánh chết một lần, thì một lần nữa tu hành cũng phải tốn mấy ngàn năm thậm chí trên vạn năm mới có thể trở lại thân phận Thần cấp, là ai thì chỉ sợ cũng sẽ không thoải mái. Có cừu oán, tự nhiên là phải báo rồi.
Thật giống như Hân Dao năm đó, cũng là vẫn lạc đấy.
Có thể nói, hôm nay Thiên giới đã hoàn toàn chia làm hai phe cánh. Một mặt là Đông Nam Thiên, Tây Bắc Thiên, Bắc Phương Thiên ba Thiên này dùng Bạch Hổ thần và Hắc Long thần làm người cầm đầu. Còn năm Thiên kia thì dùng tứ thần còn lại cầm đầu. Cách một dãy Bạo Loạn Tinh Hải xa xa giằng co. Thành viên của hai bên đều có tâm tình cừu hận cực kỳ mãnh liệt. Một khi đại chiến bộc phát, có thể tưởng tượng nó sẽ diễn ra khốc liệt đến thế nào.
Mà hôm này tuy Bạch Hổ thần và Hắc Long thần còn chưa thấy tung tích, mà mặt khác tứ thần đã bắt đầu thức tỉnh...Đứng ở Huyền Đông Thiên bên này tự nhiên là xem cuộc chiến này bên mình thắng chắc.
Ngụy Nhược khẽ cười cười, sau đó lại nhíu mày một cái rồi hỏi:
- Ngươi đã thấy kẻ có được Hổ Thần Chiến Văn kia chưa?
Nhắc tới Lâm Dịch, Bàng Văn có chút ngơ ngác một chút, sau đó chậm rãi gật đầu nói:
- Ừ, ta đã thấy rồi...lúc sắp giết được hắn, thì Chu Vân lại nửa đường giết đi ra.
- Cảm giác người nọ thế nào?
Ngụy Nhược có chút ít tò mò hỏi.
Sắc mặt Bàng Văn thoáng có chút trầm xuống, sau khi suy nghĩ một chút mới nói:
- Rất tốt, mặc dù là đối thủ, mặc dù chỉ là một Ngưng Thần kỳ...nhưng bất kể là tâm trí hay thực lực, đều không kém...bất quá cái này cũng là bình thường, không có một ít tâm trí và thực lực, Bạch Hổ thần cũng không có khả năng chọn trúng hắn.
Ngụy Nhược có chút nhíu mày...có thể làm cho người cao ngạo như Bàng Văn đánh giá như vậy, người này chỉ sợ là hoàn toàn không đơn giản.
- Nói hắn được Bạch Hổ thần chọn trúng, không bằng nói là Huyết Hổ chọn trúng hắn a...
Ngay vào lúc này, một mực không có mở miệng nói chuyện, một nam Thần cấp khác đứng ở bên cạnh họ lạnh nhạt mở miệng nói.
Nam nhân này dáng người cao gầy mà cân xứng, tướng mạo tuấn mỹ. Kỳ lạ nhất là, tóc của hắn là một màu tím quỷ dị, rủ xuống ngang vai, nhìn qua rất là yêu dị. Một đôi đồng tử cũng là màu tím quỷ dị.
Khóe miệng nam nhân có chút chau lên mà nói:
- Năm đó Bạch Hổ sủng ái nhất không ai khác chính là Huyết Hổ...Nghe nói Huyết Hổ là Thần cấp đầu tiên đi theo bên người Bạch Hổ, thời gian thành thần khoảng chừng mấy trăm vạn năm, thực lực sâu không lường được. Năm đó vào lúc chiến đấu, hắn thậm chí tiếp được đại nhân một chiêu mà chưa chết. Mãi cho đến lúc Bạch Hổ và Hắc Long đều bị giết chết, hắn mới bị đại nhân dùng sức lực bộc phát cuối cùng đánh chết...ta đoán chừng Bạch Hổ thần và Hắc Long thần sở dĩ có cơ hội phục sinh, nguyên nhân rất lớn đều có quan hệ với hắn.
Bàng Văn và Ngụy Nhược khẽ nhíu mày, nhìn về phía thanh niên tóc dài màu tím kia.
Thanh niên tóc tím có chút ngẩng đầu, chậm rãi nói:
- Hắn đi theo Bạch Hổ thần nhiều năm, sợ là sớm đã biết Nguyên Thủy chi khí ở chỗ nào rồi.
Bàng Văn và Ngụy Nhược nghe được lời ấy liền kinh hãi.
- Nguyên Thủy chi khí? Thứ này không phải là đã sớm biến mất rồi hay sao?
Bàng Văn không dám tin nhìn xem thanh niên tóc tím.
Thanh niên tóc tím khẽ lắc đầu, đôi lông mày mảnh khảnh tú khí có chút nhăn lại chậm rãi nói:
- Không nhất định...nguyên thủy chi khí chính là khí hỗn độn lúc thế giới này thành hình, có thể nói là tổ tiên của sinh mệnh. Tuy đã trải qua hơn trăm triệu năm, có thể đã biến mất...nhưng đó chỉ là có thể mà thôi. Ở chỗ nào có Nguyên thủy chi khí thì ai mà biết được.
Ngụy Nhược nhíu mày nói:
- Loại chuyện này, ngươi làm sao mà biết được?
Thanh niên tóc tím nhìn hắn một cái, lập tức lại quay đầu nhìn về phía ảo ảnh Thanh Long trên không trung:
- Chính là đại nhân năm đó vô tình để lộ ra.
- Đại nhân?
Bàng Văn và Ngụy Nhược có chút chấn động, nhìn về ảo ảnh Thanh Long trên không trung...ảo ảnh kia vẫn tung bay không ngừng, nhìn qua giống như đang hô hấp. Long ngâm to rõ vẫn tiếp tục như cũ.
Bàng Văn nhìn ra ngoài một hồi lâu về sau mới thở dài một hơi, chậm rãi nói:
- Nói như vậy, nguyên thủy chi khí có tồn tại hay không, chỉ có ngũ thần biết?
Thanh niên tóc tím khẽ lắc đầu nói:
- Nói đúng ra...nguyên thủy chi khí tồn tại, chỉ sợ cũng chỉ có một người là Bạch Hổ biết được mà thôi.
Toàn thân Bàng Văn và Ngụy Nhược lại lần nữa run lên, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía thanh niên tóc tím.
- Ngươi nói là...Ngũ Thần biến năm đó...
Thanh niên tóc tím đột nhiên cười ha hả nói:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, chuyện của đại nhân là những người như chúng ta có thể phỏng đoán được hay sao?...Nguyên thủy chi khí chính là một ngụm khí hỗn độn trước lúc thế giới này thành hình, trong đó ẩn chứa toàn bộ Thiên đạo diễn biến nên thế giới này. Ai có thể đạt được nó, rất có thể lập tức trở thành tồn tại chí cao vô thượng của toàn bộ thế giới này, thậm chí siêu thoát đến thế giới khác cũng không biết chừng...
Nói tới chỗ này, thanh niên tóc tím liền không hề lên tiếng. Mà Bàng Văn và Ngụy Nhược lại đã hoàn toàn ngây người, bộ dạng ngây ngốc, không biết đang suy nghĩ chuyện gì...
...
Thời gian lặng yên trôi qua. Mỗi ngày đều có thanh âm của tứ thần liên tiếp vang lên, đập vào lồng ngực của các cường giả Thần cấp. Nhất là đối với các Thần cấp của Đông Nam Thiên, Tây Bắc Thiên và Bắc Phương Thiên.
Lâm Dịch vẫn lâm vào trạng thái huyền diệu này như cũ, cũng không biết đến lúc nào mới có thể ngưng tụ ra thần cách.
Hắc Hổ và bốn gã Thần cấp cường giả của Bắc Phương Phương Thiên cũng đã chạy đến Đông Nam Thiên vào vài ngày trước.
- Dựa theo tốc độ này, cũng không biết có thể vượt qua hay không.
Long Dương nhìn xem Lâm Dịch ngồi xếp bằng trên không trung, hai sắc đỏ lam không ngừng vờn quanh thân trong gương, biểu lộ có chút lo lắng.
Hôm nay, đã là ngày thứ hai mươi ba lúc hắn bắt đầu nhập định!
Các cường giả Thần cấp tự nhiên là không dám dễ dàng chạy đến bên người Lâm Dịch...đầu tiên là lo lắng quấy rầy hắn ngưng tụ thần cách, thứ hai, cũng là bởi vì lo lắng sự hiện hữu của bọn hắn, bị các cường giả Thần cấp khác cảm ứng được, dẫn đến chuyện phát hiện ra Lâm Dịch. Cho nên, bọn hắn chỉ có thể ở chỗ cách đó mấy vạn tỉ km, thông qua mặt kính đến quan sát tình huống của Lâm Dịch.
Bất quá đối với cường giả Thần cấp mà nói, đến bên người Lâm Dịch chẳng qua là chuyện trong nháy mắt mà thôi. Khoảng cách cũng không phải vấn đề gì
- Năm đó lúc ta ngưng tụ thần cách, hao tốn gần mấy trăm năm mới coi như là làm xong toàn bộ...Bởi vì Lâm Dịch có được Hổ thần Chiến Văn, bên trong Hổ Thần Chiến Văn vốn có được cảm ngộ Thiên đạo của đại nhân, cho nên tốc độ của hắn tất nhiên là không nên dài như vậy...Nhưng cụ thể phải dài đến chừng nào, cũng không người nào biết.
Chu Vân hơi khẽ cau mày, trong mắt cũng có chút bận tâm.
- Tứ thần thức tỉnh cần phải có thời gian, ta đánh giá cũng phải tầm bốn mươi chín ngày mới được, hôm nay đã qua hai mươi ba ngày...Nếu như trong vòng mười ngày tới Lâm Dịch còn chưa ngưng tụ thần cách thành công, chỉ sợ không còn kịp nữa rồi.
Trong mắt Vân Tinh cũng bịt kín một tầng lo lắng.
Đứng ở đây, đều là kẻ có được tánh mạng vô tận, có thể nói là một tồn tại bất tử bất diệt. Đối với bọn họ mà nói, vài vạn năm, mấy chục vạn năm, cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Nhưng mà, trong hai mươi ngày ngắn ngủi này, họ cảm thấy còn dài hơn so với hai chục vạn năm.
Vân Tinh lẳng lặng xem trong chốc lát, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hân Dao:
- Hân Dao, ngươi nói ngươi từng thấy Huyết Hổ...hắn hiện tại ở đâu?
Hân Dao có chút sửng sốt một chút, sau đó lấy lại tinh thần, chân mày lá liễu hơi cau lại đáp:
- Ừ, ta gặp hắn tại vị diện Gia Nhĩ Ba Tư...hắn ở nơi đó mở ra một không gian mới, nếu như không phải ta tiến nhập vào trong đó, chỉ sợ cũng không cảm ứng được. Có điều ta đã trở về chỗ đó lần nữa, phát hiện không gian kia đã không còn nữa. không biết hắn đi chỗ nào rồi?
- Huyết Hổ còn sống?
Sử Vũ và Phần Viêm cũng không khỏi nao nao, nhìn về phía Hân Dao.
Tây Bắc Thiên tổng cộng có sáu vị cường giả Thần cấp, trong đó kể cả Vân Tinh, Hân Dao, Sử Vũ, Phần Viêm cùng với Khương Như đã vẫn lạc, còn lại một người đó chính là Huyết Hổ trong miệng bọn họ.
Ngày đó Hân Dao ở vị diện Gia Nhĩ Ba Tư nhìn thấy người quen kia, cũng chính là vị Thần cấp Huyết Hổ...cũng chính bởi vì có quan hệ đến hắn, Hân Dao mới có thể yên tâm tới Đông Nam Thiên tìm đám người Thần cấp Long Dương.
Mà trước lúc Hân Dao tìm tới Đông Nam Thiên đã được Thần Cấp ở đây đem tin tức này nói cho Hân Dao...chẳng qua là Hân Dao cũng không có đề cập chuyện này với mấy người khác mà thôi.
Nghe được câu hỏi của Sử Vũ và Phần Viêm, Hân Dao khẽ gật đầu nói:
- Ừ, Huyết Hổ còn sống...hắn nói cho ta biết, năm đó đại nhân đại chiến với tứ thần khác, lo lắng nó lan đến chỗ chúng ta, cho nên trốn đi rất xa, hắn cũng đi theo tới đây. Cuối cùng lúc Hắc Long thần đồng quy vu tận với đám người Thanh Long, hắn cũng bị trọng thương, cuối cùng vẫn lạc. Nhưng chính là vào lúc đó, hai người Bạch Hổ đại nhân cùng Hắc Long đại nhân tưởng như đã bể nát thần hồn vậy mà lại cứu trợ hắn. Vào lúc mấy vạn năm trước hắn cũng đã ngưng tụ ra thần cách, nhưng hắn biết nếu như mình xuất hiện, người của các Thiên khác rất nhanh sẽ tìm tới tận cửa. Cho nên hắn mới ở vị diện Gia Nhĩ Ba Tư mở một không gian mới, ở chỗ đó ngưng tụ thần cách, nhưng không bị Thiên giới cảm ứng được, do đó mới lừa dối thành công.
Trong mắt Sử Vũ và Phần Viêm lập tức bộc lộ ra sự vui mừng, vui vẻ nói:
- Nói như vậy, Huyết Hổ thật sự còn chưa chết...
Nghĩ tới đây, không khỏi vui vẻ bật cười.
Huyết Hổ cùng bọn họ quan hệ không tệ. Năm đó Huyết Hổ cùng đi với Bạch Hổ đại nhân ra ngoài, cuối cùng vẫn lạc, bọn hắn đều cho rằng thần cách của hắn đã tiêu tan trong trận chiến này, không nghĩ tới hắn rõ ràng còn chưa chết, nhưng đã ngưng tụ lại thần cách.
Hảo hữu nhiều năm phục sinh, chuyện này rất đáng để vui vẻ.
- Khó trách vị diện Gia Nhĩ Ba Tư có nhiều hổ hình Chiến Văn như vậy, thì ra là do Huyết Hổ huynh năm đó dẫn đi.
Long Dương nhận được hồi báo của Kỳ Dương, tự nhiên biết rõ một số chuyện trong vị diện Gia Nhĩ Ba Tư, nói thí dụ như cổ văn...
- Ừ, đích thật là do Huyết Hổ dẫn đi.
Hân Dao khẽ gật đầu:
- Tông phái mà hắn trọng sinh, chính là Thanh Nguyên Kiếm tông lúc trước giờ đã bị Bách Nguyên tông chiếm lĩnh. Hắn ở đấy tiến vào Ngưng Thần kỳ, trí nhớ khôi phục, cho nên tìm một vị diện nhỏ ngay tại Thanh Nguyên Kiếm tông, tiến nhập vào trong đó.
- Nói như vậy, năm đó Huyết Hổ trực tiếp dùng lực lượng của thần cách do chính mình ngưng tụ ra, trực tiếp thức tỉnh Bạch Hổ thần và Hắc Long thần là được rồi? Vì sao còn phải mượn tay của Lâm Dịch chứ?
Chu Vân nghe được điểm đáng ngờ.
Hân Dao bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Lúc đó ta cũng hỏi hắn vấn đề này, nhưng hắn nói vấn đề này tạm thời vẫn không thể để lộ ra.
Chu Vân có chút sửng sốt một chút, lập tức bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không nói gì thêm.
- Vậy thì rốt cục Huyết Hổ đã chạy đến chỗ nào rồi? Mặc dù là hắn ở vị diện Gia Nhĩ Ba Tư, nhưng tứ đại chung cực thần thức tỉnh, với tư cách là cường giả Thần cấp thì đều có thể cảm ứng được. Vì sao hắn vẫn còn chưa chịu hiện thân chứ?
Long Dương có chút nghi ngờ hỏi.
Lông mày Vân Tinh có chút nhíu lại, nhìn xem Lâm Dịch trong mặt gương, thật lâu sau đó lắc đầu thở dài:
- Điều này...tuy còn không rõ lắm, nhưng chắc là hắn có tính toán của mình a.
- So với chuyện Huyết Hổ đại ca khi nào đến...chuyện bây giờ chúng ta gặp phải chỉ sợ là quan trọng hơn a?
Doanh Doanh nãy giờ một mực không nói chuyện đột nhiên mở miệng.
Tất cả mọi người hơi sửng sờ, lập tức bất đắc dĩ gật đầu cười khổ.
- Hiện tại cái gì chúng ta cũng không thể làm, chuyện có thể làm duy nhất là...chính là đợi.
...
Sâu trong Bạo Loạn Tinh Hải.
Đây là một mảnh địa vực mông lung, trên bầu trời vĩnh viễn là một màu đen như mực, màu tím điện xà điên cuồng kêu gào xé rách toàn bộ bầu trời! Làm bạn với điện xà màu tím, còn có một loại điện mang màu bạc...điện mang màu bạc này cũng không dễ chọc, sự hiện hữu của nó nói rõ không gian chỗ này cực kỳ không ổn định...Mặc dù là không gian loạn lưu, cũng không có chuyện không ổn định như vậy. Tùy thời đều có thể tan vỡ...
Mặc dù là cường giả Thần cấp, trực diện đối đầu với một điện mang màu bạc như vậy, cũng chỉ có một đường vẫn lạc...thậm chí ngay cả thần cách đều không có cơ hội rời đi, cũng sẽ bị điện mang màu bạc này đưa vào trong hư không.
Đây mới thực là cấm địa...mặc dù cường giả Thần cấp, cũng không có mấy người nguyện ý tới nơi này chịu chết.
Nước biển màu đen không ngừng cuộn sóng, như mực phủ lên bầu trời, thiên lôi gào thét, tia chớp chói mắt...tạo thành một cấm địa chính thức đến cường giả Thần cấp cũng phải kinh sợ!
Nhưng mà, trong cấm địa chính thức này, hôm nay lại có một đạo thân hình đang cẩn thận từng li từng tí phi hành về phía trước.
- Tạch...!
Cũng lúc đó, một đạo điện mang màu bac dùng tốc độ nhanh như chớp, đánh thẳng xuống từ không trung! Đạo thân ảnh kia khẽ run lên, lập tức biến mất tại chỗ. Tia chớp rơi thẳng xuống mặt biển, bọt nước mãnh liệt văng lên, điện mang màu bạc đánh thẳng xuống dưới, cứ như vậy im ắng biến mất!
- Hô...
Đôi con ngươi huyết sắc lộ ra một tia thở dài, thầm thì:
- Không hổ là nguyên thủy chi lôi, là lực lượng có thể bổ ra cả thiên địa, quả nhiên là khó có thể chống cự.
Điều chỉnh lại tâm tình của mình, trong con ngươi huyết sắc lúc này mới khôi phục lại sắc thái trầm tĩnh, hắn có chút quay đầu lại, hít một hơi thật sâu:
- Chỉ còn 24 ngày, phải chạy nhanh...
Nghĩ tới đây, hắn lại hít sâu một hơi, liếc nhìn bầu trời rộng lớn phía xa xa, thân hình lại lần nữa chậm rãi bay về phía trước...
...
Thời gian, đó là pháp tắc mạnh nhất trên thế giới, không có bất kỳ người nào có thể khống chế hay là sử dụng. Mặc dù là chung cực thần cũng không có được khả năng này.
Bất kể là vội vàng, chờ mong, hay là lo lắng, sầu lo, Thần cấp cũng tốt, không phải Thần cấp cũng thế...thời gian đều dùng tốc độ đặc biệt của nó, hoặc chậm chạp hoặc trôi qua gấp gáp. Bắt không được, cũng lưu không được.
Bốn mươi chín ngày, cũng chỉ còn ba ngày nữa thôi!
Những ngày này, tiếng kêu của tứ thần ngày càng diễn ra kịch liệt, hôm nay trong tai của tất cả Thần cấp, tiếng kêu đó hoặc là tiếng kêu làm cho người ta thư thái hoặc là làm cho người ta vội vàng xao động.
Đương nhiên, chờ mong và thư thái, tự nhiên là trừ ra Tây Phương Thiên, Tây Bắc Thiên cùng Huyền Đông Thiên ba Thiên này.
Những ngày này, ánh mắt của bọn họ hầu như đều đặt ở trên người Lâm Dịch.
Vốn hai sắc đỏ lam luôn vờn quanh Lâm Dịch, giờ đã hợp thành một mảnh, bao lại cả người hắn. Màn hào quang kia thoạt nhìn giống như nước chảy rất xinh đẹp. Màu đỏ xen lẫn màu lam phân biệt nhau rõ ràng, tựa như mộng ảo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.