Hắn có thể dò xét chính xác từng chút một. Vì vậy, không lâu sau, mấy tinh thần ba động quen thuộc mà lại xa lạ nhất thời tiến vào bên trong thần thức của Lâm Dịch.
Hai mắt Lâm Dịch mở ra, sắc mặt không khỏi vui mừng nói:
- Bọn họ còn đang ở đó, bọn họ còn đang ở đó.
- Thật tốt quá.
Lang Sa cũng thở dài một hơi, sắc mặt vui mừng nhìn Lâm Dịch, khóe miệng nở nụ cười.
Lâm Dịch nói muốn bay tới đó.
- Chờ một chút Dịch ca.
Lâm Phỉ vội vã hô lên một tiếng. Lâm Dịch ngừng lại, quay đầu lại hỏi nàng:
- Sao vậy Phỉ nhi?
Lâm Phỉ nhíu mày nói:
- Dịch ca, chàng dự định thả toàn bộ đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông hay là chỉ cứu gia gia?
Lâm DỊch sửng sốt, sau khi suy nghĩ một lát rồi bất đắc dĩ khẽ thở dài nói:
- Ta thật ra muốn thả toàn bộ bọn họ, thế nhưng hiện tại ta còn một số việc cần dùng tới Bách Nguyên Tông, không thích hợp xé rách da mặt với bọn hắn. Vì vậy, cũng chỉ có thể cứu gia gia mà thôi.
Lâm Dịch cũng không phải là Thánh nhân. Hắn đôi khi có thể có chút thiện tâm. Thế nhưng tiêu chí của Lâm Dịch cũng không phải là muốn làm đấng cứu thế. Đệ tử của Thanh Nguyên Kiếm Tông kia, nói ra còn có thể có chút ít quan hệ đồng môn với hắn. Thế nhưng trên thực tế cũng không ai nhận ra ai. Mà Thanh Long Bảo kia, sự uy hiếp của nó đối với Bạch Đế đại luc gần trong gang tấc. Bản thân mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-truyen-thua/1453982/chuong-691.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.