Chương trước
Chương sau
Lâm Dịch nhẹ đưa tay gạt đi nước mắt của Thủy Linh Lung, dưới ánh mắt bi thương của Thủy Linh Lung nhẹ nhàng nói tiếp:
- Cũng như ta không thể vì nàng ấy mà rời khỏi hai nàng vậy, nếu như ta thực sự vì nàng và Mộng nhi mà rời khỏi Phỉ Nhi, chỉ sợ các nàng sẽ càng cảm thấy ta không đáng tin a?
Thủy Linh Lung có chút ngây ngốc một chút, tùy ý để Lâm Dịch thay mình lau nước mắt, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên phức tạp.
Cũng như Lâm Dịch nói, hiện giờ nàng và Thư Mộng đều tiến vào một cảm xúc tâm lý kỳ quái, các nàng hi vọng Lâm Dịch có thể rời khỏi Lâm Phỉ, trở lại như trước kia, nhưng các nàng cũng không hy vọng xảy ra chuyện như vậy, nếu quả thật như thế thì các nàng còn gì để tin tưởng Lâm Dịch nữa? Hôm nay Lâm Dịch có thể vì các nàng mà bỏ rơi nữ nhân đã làm bạn với hắn cả trăm năm, ai biết được tiếp theo hắn có vì những nữ nhân khác mà rời bỏ mình hay không chứ?
Gặp một người yêu một người tuy rằng phiền não, nhưng nếu "Có mới nới cũ" thì càng đáng sợ hơn.
Tâm tình của Thủy Linh Lung rất phức tạp, nhưng căn bản không biết hiện giờ mình nên nói gì nữa, ngơ ngác nhìn Lâm Dịch đang dùng ánh mắt trong ôn nhu và sủng ái còn mang theo một tia áy náy nhìn mình, thật lâu sau khẽ than nhẹ một tiếng. Tay Lâm Dịch cũng theo đó để xuống, Thủy Linh Lung liền bước về phía gian phòng, nhưng trong tai Lâm Dịch lại vang lên tiếng than nhẹ của Thủy Linh Lung:
- Chàng yên tâm đi, bên phía muội muội chắc chắn không có gì đâu.
Lâm Dịch hơi nhíu mày, lập tức bật cười.
Buổi tối này, Lâm Dịch không thể không nói Kim Trĩ Hàn tìm cho mình một phòng ngủ, cũng may, phủ đệ của Kim Trĩ Hàn cũng không nhỏ, muốn tìm một phòng khách cũng không phải vấn đề gì lớn.
Về phần mâu thuẫn giữa Lâm Dịch và Thư Mộng, tuy rằng Kim Trĩ Hàn và Lâm Yến đều rất hiếu kỳ, bất quá hai người cũng rất thức thời không đi quấy rầy.
Đêm khuya, Lâm Dịch nhiều lần nhịn không được muốn dùng thần thức nhìn trộm xem Thủy Linh Lung và Thư Mộng đến cùng đang làm gì, bất quá do dự thật lâu, cuối cùng sừng sững thở dài, con mắt mở thật to nhìn nóc phòng, không làm gì cả.
Trong phòng, ánh sáng màu phấn hồng vẫn ôn nhu như cũ, bất quá đêm qua ba người vẫn còn cùng giường, hôm nay chỉ còn lại hai đại mỹ nhân thiên kiều bá mị. Trong ánh đèn màu hồng nhạt, khuôn mặt như ôn ngọc của Thư Mộng và Thủy Linh Lung đều phủ một tầng phấn quang trong suốt, chỉ nhìn qua đủ để câu mất hai trong ba hồn của nam nhân.
Thư Mộng do dự một hồi lâu, sau đó cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng.
- Tỷ tỷ, hôm nay ngươi ở trong sân nói gì với Lâm Dịch thế?
Thư Mộng và Thủy Linh Lung vốn là cường giả Tinh vị cảnh, loại chuyện như ngủ có cũng được mà không có cũng không sao, hôm nay bởi vì chuyện của Lâm Dịch nên sao hai người có thể ngủ được?
Thủy Linh Lung nghe thấy thanh âm hiếu kỳ của Thư Mộng, không khỏi che miệng cười trộm, xoay người lại kỳ quái hỏi:
- Ngươi không phải đang tức giận Lâm Dịch sao? Quan tâm nhiều như vậy làm gì?
Sắc mặt Thư Mộng lập tức đỏ lên, khẽ nói:
- Ta thèm quan tâm đến hắn, chỉ là, chỉ là có hiếu kỳ thôi.
Thủy Linh Lung nghe thế cười trộm chợt nói:
- Nha, nguyên lai là hiếu kỳ ah, ta còn không biết Mộng nhi đại mỹ nhân còn có lòng hiếu kỳ mãnh liệt như vậy đấy.
Nghe được Thủy Linh Lung giễu cợt mình, sắc mặt Thư Mộng lập tức đỏ bừng không thuận theo nói:
- Tỷ tỷ đáng ghét.
Nói xong, bàn tay nhỏ bé trong chăn lập tức chọt về phía nách đối phương.
- Ah, khanh khách, Mộng nhi, đừng thọt lét nữa, ta nói, ta nói ah.
Thân thể Thủy Linh Lung lập tức run lên, yêu kiều bật cười. Công kích đột nhiên của Thư Mộng khiến thân thể Thủy Linh Lung nhịn không được nhón lên, một mảnh xuân quang đại tiết, từng mảng da thịt như ôn ngọc lộ cả ra.
- Nói mau.
Thư Mộng ngừng công kích, khuôn mặt ửng đỏ, chờ mong nhìn Thủy Linh Lung.
Thủy Linh Lung thấy biểu lộ Thư Mộng như thế liền biết rõ trong lòng nàng mặc dù tức giận Lâm Dịch nhưng vẫn rất yêu hắn. Sau khi cười nhẹ mới mở miệng nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là truyền đạt lời của ngươi cho hắn thôi.
Thư Mộng hơi sững sờ, lập tực trợn tròn mắt, không thể tin được nói:
- Ta, ta nói đều là nói nhảm ah, nếu Lâm Dịch thật sự cho rằng muội muốn hắn rời khỏi Lâm Phỉ, vậy chẳng phải muội không có chút lòng bao dùng nào sao, tỷ tỷ ngươi...Ai nha...
Thư Mộng tức giận nói không ra lời, nhất thời náo loạn thành một đoàn. Nguyên lai hôm qua Thủy Linh Lung vội tới thay Lâm Dịch làm thuyết khách, nhưng Thư Mộng nổi nóng, căn bản không hề nghe lọt tai nên đã nói muốn Lâm Dịch rời khỏi nữ tử kia. Đó căn bản chính là nói nhảm mà. Không nói đến lấy sự hiểu rõ của Thư Mộng đối với Lâm Dịch, bảo hắn rời khỏi nàng kia căn bản không thể nào. Mà dù Lâm Dịch có thực sự rời đi thì bản thân Thư Mộng cũng sợ không biết mình có nên tiếp tục tin tưởng Lâm Dịch không nữa.
Bởi vậy nàng tận lực không thèm nghĩ đến chuyện này nữa, bởi vì cho dù Lâm Dịch có rời khỏi hay không, trong lòng của nàng đều thất vọng vậy nên mới hơi mâu thuẫn. Có trời mới biết hôm nay khi nàng rời khỏi bàn ăn, lúc đi ngang qua người Lâm Dịch nàng khẩn trương như thế nào.
Cái này đương nhiên không thể trách Thư Mộng. Nữ nhân nào không hy vọng trượng phu quan tâm mình một chút? Để ý mình một chút? Nàng lựa chọn ròi đi, mục đích cuối cùng chính là vì khiến Lâm Dịch càng để ý mình một chút thôi.
Chỉ là không nghĩ tới, Thủy Linh Lung rõ ràng lại nói lời nói nhảm hôm qua của mình cho Lâm Dịch, nhất thời trong lòng không biết nên nghĩ gì, Thủy Linh Lung thấy Thư Mộng gấp gáp như vậy liền âm thầm cười trộm
Thật lâu sau, Thư Mộng mới khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Vậy, vậy Lâm Dịch trả lời thế nào?
Thủy Linh Lung khẽ thở dài một tiếng:
- Hắn nói không thể.
Thư Mộng có chút ngẩn ngơ, khóe miệng nổi lên một tia đắng chát. Xem đi, quả nhiên mình không muốn biết kết quả này. Vấn đề kia chỉ cần hỏi ra thì dù trả lời thế nào cũng khiến mình thương tâm cả.
Thủy Linh Lung nhẹ nhàng ngăn thân thể mềm mại của Thư Mộng lại, vừa cười vừa nói:
- Lâm Dịch lúc ấy nói như thế này, hắn và Lâm Phỉ mặc dù kết hợp với nhau trong hoàn cảnh không phù hợp, nhưng mặc kệ nói thế nào, từ góc độ của hắn mà xem thì nàng và tỷ muội chúng ta đều như nhau, đều là vợ của hắn cả. Nếu như hôm nay hắn vì nịnh nọt chúng ta mà chấp nhận rời khỏi đối phương, sợ rằng không chỉ hắn không thể nào tha thứ cho mình, mà ngay cả chúng ta cũng không thể nào tha thứ cho hắn được.
Nói tới chỗ này, Thủy Linh Lung dừng lại một chút, lập tức khẽ thở dài:
- Nói thế quả thật khiến lòng người khó chịu, làm một nữ nhân, sợ rằng không ai muốn chia sẻ trượng phu của mình cả. Năm đó ta chen ngang một chân, chỉ sợ lúc ấy ngươi cũng ôm thành kiến rất lớn với ta a?
Nói ra vấn đề này, trên mặt Thư Mộng lập tức hơi đỏ lên, không dám nói lời nào. Bởi vì lời Thủy Linh Lung nói quả thật rất chính xác.
Năm đó khi nàng còn tưởng rằng mình và Lâm Dịch sẽ song túc song tê, du lịch đại lục thì đột nhiên lại có thêm một Thủy Linh Lung xuất hiện. Nếu nói trong lòng mình không có chút phản cảm nào đối với Thủy Linh Lung thì tuyệt đối không có khả năng, chỉ là nàng quả thật rất yêu Lâm Dịch, nếu không lấy điều kiện của nàng, nam nhân muốn cầu nàng trên toàn bộ đại lục có rất nhiều, nàng căn bản không cần phải uy khuất mình cũng hưởng chung một phu quân với nữ nhân khác như thế.
Về sau, một thời gian dài nàng ở chung với Thủy Linh Lung cũng dần dần sinh ra tình cảm cực kỳ thâm hậu, từ đó mới dần giải trừ một ít khúc mắc trong lòng lúc trước. Hôm nay Thủy Linh Lung nhắc lại chuyện xưa, lại nói thẳng ra như vậy vẫn khiến Thư Mộng nhịn không được xấu hổ đỏ mặt, không thuận theo sẳng giọng:
- Tỷ tỷ, ngươi nói gì thế?
Trên mặt Thủy Linh Lung lộ ra dáng cười, thật lâu sau mới than nhẹ cười nói:
- Cho nên, tất cả đều cần một quá trình, người có thể khiến vị hôn phu của chúng ta đồng ý, có thể là nữ nhân bình thường sao? Giờ chúng ta cũng chỉ có thể làm tốt tư tưởng chuẩn bị nghênh đón tỷ muội mới thôi.
Thư Mộng có chút không cam lòng phồng lên miệng, thầm nói:
- Chẳng lẽ cứ để tên vô lại kia đắc ý như vậy sao?
Thủy Linh Lung che miệng cười trộm nói:
- Ngươi vẫn có thể tức giận mà?
Nói tới chỗ này, Thủy Linh Lung hơi dừng lại một chút cười nói:
- Bất quá có một điểm có thể khẳng định được, qua lần ngươi tức giận này, về sau đảm bảo hảo phu quân của chúng ta sẽ không dám câu tam đáp tứ nữa. Cho nên, lần này ngươi phát tính tình rất có ý nghĩa đấy?
Thư Mộng lập tức xấu hổ đỏ mặt, không thuận theo nói:
- Đáng ghét.
Nói xong, liền phủ chăn lên đầu, cũng không biết nghĩ gì nữa.
Thủy Linh Lung nhìn thấy tư thái thẹn thùng của Thư Mộng, cũng không nhịn được bật cười.
Ba vợ chồng Lâm Dịch ngây người ở phủ đệ của Kim Trĩ Hàn ba ngày, sáng sớm ngày thứ tư đã lên đường về nhà.
Lâm Yến lưu luyến không rời kéo cánh tay Lâm Dịch, trong đôi mắt đã có chút nước mắt, khóc thút thít nói:
- Ca, ca quay trở lại Thiên Giới phải cẩn thận một chút, khi không có chuyện gì phải quay về thăm muội đấy, có biết không?
Lâm Dịch yêu thương vuốt vuốt đầu Lâm Yến, cười nói:
- Yên tâm đi, ca có rảnh thì sẽ xuống thăm muội.
Lâm Yến gật đầu, nước mắt rơi xuống.
Tình cảm giữa hai huynh muội Lâm Dịch và Lâm Yến hơn xa huynh muội bình thường. Từ khi Lâm Cường vì chuyện của mẫu thân Vân Băng mà lộ ra có chút sa sút tinh thần thì vẫn là hai huynh muội gắn bó với nhau. Lâm Dịch sủng ái muội muội, Lâm Yến cũng thương yêu ca ca, trí nhớ nối khố luôn luôn được khắc sâu nhất. Vây cho nên tuy rằng đã được ba bốn trăm năm nhưng tình cảm giữa hai huynh muội vẫn không thay đổi chút nào.
Kim Trĩ Hàn cũng tiến lên một bước, nghiêm mặt nói với Lâm Dịch:
- Đại ca, lần này huynh lên Thiên Giới, nguy nan trùng trùng điệp điệp, nhất định phải cẩn thận a. Nguồn: truyentop.net
Lâm Dịch gật đầu cười với hắn:
- Yên tâm đi, đệ cứ an tâm thống lĩnh tốt quân đội của mình là được, đại lục sau này cũng không được bình tĩnh đâu, đệ với tư cách là thống lĩnh quân đội của hoàng tộc, lại ở thành phố trọng yếu như Thiên Diệp, tất cả phải cẩn thận. Chuyện cụ thể Yến nhi biết được một ít, nếu quả thật gặp phải công việc nguy hiểm nào đó, liền mang theo Yến nhi quay trở lại Cổ Văn, biết không hả.
Kim Trĩ Hàn có chút ngơ ngác một chút, lập tức gật đầu nói:
- n, đệ đã biết đại ca.
Lâm Yến lúc này cũng chạy tới trước mặt Thủy Linh Lung và Thư Mộng, nói lời tạm biệt với hai người.
Nàng kéo tay Thư Mộng lại, vụng trộm nhìn thoáng qua Lâm Dịch đã nói chuyện với Kim Trĩ Hàm, nhỏ giọng nói:
- Thư Mộng tỷ tỷ, tỷ giận nhau với đại ca sao?
Thư Mộng có chút sửng sốt một chút, vuốt đầu mũi của nàng một cái nói:
- Tiểu hài tử, biết gì chứ?
Nàng lớn lên từ nhỏ với Lâm Yến, thời gian hai người ở cùng nhau không ngắn hơn Lâm Dịch, vậy cho nên Thư Mộng vẫn một mực xem Lâm Yến như muội muội của mình, tình cảm giữa hai người cũng cực kỳ thân mật.
Lâm Yến nhíu mũi, lập tức cười hắc hắc nói:
- Mặc kệ ca ca làm gì, muội nghĩ tỷ tỷ nhất định sẽ tha thứ ca ca, đúng không hả?
Nha đầu Lâm Yến kia cực kỳ tin tưởng Lâm Dịch, còn không biết chuyện gì xảy ra, vội bênh vực ca ca mình.
Thư Mộng bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức khẽ thở dài:
- Được rồi, ca ca muội đã tới, chúng ta cũng nên đi, tự chăm sóc tốt bản thân đấy, muội bây giờ đã là tộc trưởng phu nhân rồi, đừng có như hài tử chưa trưởng thành như vậy nữa, phải trầm ổn hơn một chút, biết không?
Lâm Yến lúc này mới cười gật đầu nói:
- n, mọi người cùng ca ca lên Thiên Giới cũng phải cẩn thận một chút. Lúc trở về từ Thiên Giới, nhất định phải kể muội nghe Thiên Giới rốt cục ra sao nha. Ca ca ngọng nghịu, tuyệt đối nói không hay đâu.
Tiểu nha đầu này còn cho rằng mình lên Thiên Giới là để chơi, nghe được câu này Lâm Dịch bất đắc dĩ cười khổ. Chuyến này mình lên Thiên Giới có thể nói là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, mình nào có tâm tư đi ngắm cảnh bên đường chứ? Đến trong miệng nha đầu này, ngược lại biến thành một hồi lữ hành.
Thật sự khiến người khóc cười đều không thể.
Mọi người sau khi nói lời tạm biệt nhau, nương theo ánh mặt trời, ba người Lâm Dịch hóa thân thành ba đạo lưu quang, phóng thẳng lên trời cao.
Khi đến Cổ Văn đã là sau buổi trưa rồi.
Khi nhìn thấy thành thị nguyên bản đã biến thành phế tích, chỉ trong thời gian ngắn đã được xây dựng lại đại bộ phận, từ đáy lòng Lâm Dịch nổi lên cảm khái, năng lực sản xuất của nhân loại quả nhiên không phải cường hoành bình thường. Chỉ cần có nhân loại, vậy thì dù nơi đó có biến thành phế tích cũng có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn nhất.
Tất cả môn nhân của Cổ Văn vốn phân tán trên đại lục cũng bị Lâm Cường lấy danh nghĩa Bạch Hổ Vương triệu tập về, trong phòng hội nghị lớn đã ngồi đầy người.
Những người này vừa trở lại Cổ Văn, khi nhìn thấy Cổ Văn bị phá hư, cả đám căn bản đều không dám tin. Trọn vẹn mất vài ngày bọn hắn mới xem như chấp nhận chuyện này. Hôm nay trong phòng nghị sự tình cảnh bi thảm, biểu lộ của nguyên một đám đều cực kỳ âm trầm.
Lâm Dịch và ba người quay lại Cổ Văn còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị Lâm Cường gọi tới đây rồi.
- Muội muội của con đâu?
Lâm Cường thấy Lâm Dịch tới nhưng lại không thấy Lâm Yến, không khỏi nhíu mày.
Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, chợt nói quyết định của Kim Trĩ Hàn và Lâm Yến cho Lâm Cường nghe. Lâm Cường trầm mặc một lát sau đó khẽ gật đầu, tiếp đó nói:
- Ta đã biết, vào với ta đi.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, cùng Thư Mộng và Thủy Linh Lung, đi theo sau lưng Lâm Cường đi vào phòng họp.
Vừa đẩy cửa vào, Lâm Dịch đã cảm thấy khí tức âm trầm bên trong. Tuy rằng đã qua ba bốn ngày, nhưng những người ở lại trong Cổ Văn đều có quan hệ cực kỳ mật thiết với những người trong phòng họp hiện giờ. Những thân nhân, bằng hữu vốn có được tánh mạng vô hạn kia lại rời đi không chút dấu hiệu nào, dù tâm chí những cường giả tinh vị cảnh này cực kỳ cực kiên định nhưng cũng không tránh khỏi bi thúc. Nhìn thấy Lâm Dịch tiến vào, tất cả đều nhao nhao đứng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.