Chương trước
Chương sau
Lấy Doãn Đinh Đinh làm tâm, một cỗ phong bạo mắt thường có thể nhìn thấy hình thành trong nháy mắt. Sắc trời thoáng cái liền biến thành màu đen, loại dị tượng điện thiểm lôi cần thời gian chuẩn bị rất dài này rõ ràng lại xuất hiện trong nháy mắt.
Biểu lộ của Doãn Đinh liền tái nhợt, mà đám áo tím ở cạnh hắn, trên người nguyên một đám cũng lóe ra hào quang hoa lệ.
Thiên hôn địa ám, phảng phất như cả thiên địa cũng đang gào thét, lôi điện màu xanh tím xẹt qua bầu trời, phân cách bầu trời thành các mảnh nhỏ.
Mà hai mắt Lâm Dịch thì híp lại, lóe ra hào quang lạnh lùng. Trên người mặc dù không có chút chấn động năng lượng nào truyền ra, nhưng những phong bạo kia rõ ràng lại lướt qua thân thể hắn. Quần áo màu trắng phần phật lay động, thuận theo cơn gió.
Sắc mặt Doãn Đinh biến đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai mắt Lâm Dịch, trong lòng hắn sát ý đã lên đến đỉnh điểm.
Nhưng tuy rằng toàn thân hắn phát run, nhưng lại không thể không khắc chế bản thân lại.
- Không được, bây giờ mà ra tay, chuyện này nếu không bị cường giả Thần Cấp của Đông Nam Thiên phát hiện thì còn đỡ, nhưng nếu bị cường giả Thần cấp phát hiện, vậy thì mình chắc chắn sẽ không có đường sống nào, nhưng mà Kỳ Dương này...
Nhớ tới mình không hiểu lắm đã giao Chân Thần khí cho đối phương, trong nội tâm Doãn Đinh liền không nhịn được tức giận một hồi. Hắn thân đã ở địa vị cao nhiều năm, vẫn luôn ở Huyền Đông Thiên, mà ở trong Huyền Đông Thiên, có người của môn phái nào dám cả gan khiêu chiến với người Thanh Long Bảo như vậy? Ở Huyền Đông Thiên, Thanh Long Bảo chính là một khối chiêu bài bằng vàng.
Không chút khoa trường thì nếu vị diện này ở bất kỳ nơi nào trong Huyền Thiên thì muốn phá hủy nó căn bản không cần tự mình Thanh Long Bảo đi phá hủy, chỉ cần thông báo cho tông phái chỗ thứ nguyên vị diện này là được rồi. Bởi vậy hắn căn bản không hề nghĩ tới Kỳ Dương này sau khi thu đồ vật rõ ràng lại không làm theo ý mình.
- Hỗn đản.
Doãn Đinh nghiến răng, nếu không phải thực lực đối phương sàn sàn với mình, hơn nữa nếu đúng là đối phương sử dụng Chân Thần khí thì làm không tốt, ngay cả mình cũng phải nằm lại ở đây mất. Doãn Đinh nắm chặt nắm đấm, phát ra tiếng C - R - Ắ - C...C...C.
Chuyến này hắn thật đúng là không công một hồi. Đều bắt đầu từ lòng may mắn của hắn cả, nếu không phải hắn muốn đánh cuộc một lần, hắn tất nhiên sẽ thực hiện kế hoạch đã thương nghị tốt ngay từ đầu, bái phỏng Bách Nguyên Tông, uy bức lợi dụ Kỳ Dương, cuối cùng dưới tình huống thần không biết quỷ không hay hủy diệt Gia Ba Tư vị diện. Dù đến lúc đó Kỳ Dương này cũng sẽ ngăn cản, nhưng ít nhất sẽ không mất Chân Thần khí, lại càng không phải nói đến ngay cả đánh cũng không dám đánh như bây giờ.
Nắm đấm vang lên tiếng răng rắc, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Doãn Đinh ăn qua thiệt thòi lớn như vậy.
- Kỳ Dương, Bách Nguyên Tông...Rất tốt.
Doãn Đinh cắn răng cố nén phẫn nộ trong lòng, hai mắt nổi lên tơ máu nhìn Lâm Dịch nói:
- Các hạ quay lại Bách Nguyên Tông cứ chờ mà xem.
Nói xong, trên mặt hắn xuất hiện một tia dữ tợn.
Lâm Dịch cười lạnh nhìn hắn, ánh mắt ngưng lại, như đang đợi đối phương bộc phát vậy.
Hào quang màu bạc lóe lên, bỗng nhiên rơi xuống từ không trung, hoàn toàn bao phủ Doãn Đinh và cường giả áo tím ở phía sau hắn vào trong. Doãn Đinh vươn người mà đứng, đôi mắt nhìn thật sâu vào Lâm Dịch, tựa như muốn khắc sâu hình ảnh của hắn vào lòng vậy.
Lần này nhiệm vụ thất bại tuy rằng xoay sở, nhưng sau khi trở về Thanh Long Bảo không thể tránh khỏi một hồi trách phạt được. Chuyện này đương nhiên phải tính toán lên đầu Kỳ Dương của Bách Nguyên Tông này rồi.
- Lần gặp mặt tiếp theo, ta sẽ - giết ngươi.
Sát ý nghiêm nghị, thanh âm ngữ khí đạm mạc vang lên. Ngân mang bỗng nhiên đại thịnh, Lâm Dịch cũng nhịn được có chút nheo mắt lại, sau khi ngân mang tản ra, thân ảnh của Doãn Đinh đã biến mất vô ảnh vô tung rồi.
Cái này khiến Lâm Dịch có chút sợ run một hồi. Vốn tưởng rằng không thể nào tránh khỏi một trận chiến, ai biết được đối phương lại lựa chọn rời đi như thế chứ?
Lâm Dịch sững sờ trong chốc lát, lập tức nheo mắt lại.
- Thanh Long Bảo? Gặp lại ở Thiên Giới a.
Cúi đầu nhìn thoáng qua thảm trạng bên dưới, Lâm Dịch không nhịn được khẽ thở dài một hơi.
Hắn đột nhiên vung tay lên, toàn bộ đại địa bỗng run rẩy kịch liệt.
Lâm Dịch cúi đầu nhìn đại địa run rẩy kịch liệt xuất hiện từ vết nứt, không nhìn ra đang nghĩ gì.
Từng đạo khe hở thật sâu lan ra, hoàn toàn chôn vùi tổng bộ của hoàng tộc đế quốc đã thành mảnh hoang tàn xuống dưới.
Đại địa run rẩy kịch liệt trọn vẹn giằng co hơn nửa canh giờ, sau đó tất cả liền khôi phục lại bình thường, màn bụi tản đi, ngoại trừ Bổn Nguyên Chi Tháp cao ngất kia ra, tất cả đều đã bị chôn vui
Lâm Dịch cúi đầu nhìn thật lâu, mới hít sâu một hơi thật dài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Lập tức, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lông mày có chút nhíu lại.
- Phỉ Nhi chạy về hướng nào thế? Lấy thực lực cường giả Thần cấp, người lần này lẽ ra không ai có thể giấu được thần thức của nàng mới phải chứ?
Lâm Dịch có chút nghi hoặc thầm nghĩ, thực sự nghĩ không ra đầu mối. Bất quá nghĩ đến lấy thực lực cường giả Thần Cấp của Lâm Phỉ, cũng sẽ không xảy ra sai lầm gì a, hắn không khỏi khẽ lắc đầu.
Thân hình đã biến mất vô tung vô ảnh.
Đây là một không gian quỷ dị mất trật tự, nhìn qua giống đường hầm không gian, vô số đạo lưu quang tràn ngập toàn bộ không gian, lưu quang chớp động, khiến người nhìn mà lóa mắt
Lâm Phỉ tiến vào không gian này đã được một ngày, nàng mới từ Thiên Giới hạ xuống chỗ này.
Liền cảm ứng được ở chỗ này có năng lượng chấn động cực kì mịt mờ, sự cường hoành của nó đã hơn xa cực hạn mà thứ vị diện có thể thừa nhận, thậm chí còn ẩn ẩn mang đến cho mình vài phần áp lực.
Phải biết rằng, Lâm Phỉ chính là cường giả Thần Cấp, chẳng lẽ còn có những cường giả Thần Cấp khác sao?
Nhưng cường giả Thần cấp sao có thể ở trong loại vị diện cấp thấp này được.
Trong nội tâm Lâm Phỉ nghi hoặc, đồng thời lại mang theo vài phần hiếu kỳ. Lúc này một đường chạy tới, trên đỉnh một tòa sơn mạch, phát hiện một chỗ không gian loạn lưu nàng mới biết được, chấn động ẩn ẩn mang đến cho mình vài phần áp lực kia lại được truyền đến từ trong đó.
Lúc này nàng không chút cân nhắc đã nhảy vào. Mà lúc kia, bọn người Doãn Đinh còn chưa tiến vào vị diện này, mà sau khi tiến vào không gian đó thì thần thức của Lâm Phỉ cũng đã bị ngăn cản, cho nên nàng không hề biết bọn người Doãn Đinh tiến vào đại lục Bạch Đế, còn muốn phá hủy nó nữa.
Quần áo trắng tinh được sawsn lên, buộc vòng quanh vòng eo hoàn mỹ của nàng, tư thái linh lung, tóc dài màu đen không động đậy, phiêu nhiên như tiên.
Ánh mắt Lâm Phỉ mang theo vài phần nghi hoặc, lông mày như kẻ cau lại nhìn quanh bốn phía. Chỉ thấy chung quanh lưu động ngân mang, lưu quang tràn ngập, rất đẹp mắt.
Trong khi nhìn quanh thân thể nàng vẫn không ngừng tiến về phía trước, nhưng chấn động năng lượng cường hoành này lại phảng phất như truyền đến từ bốn phương tám hướng vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.