Chương trước
Chương sau
Lâm Dịch nghe xong lời này, trong lòng nhất thời đã có chút ít so đo.
Trung thực mà nói, hắn không lo lắng mấy tên gia hỏa khẩu phật tâm xà, mấy tên như thế khó chơi là khó chơi, nhưng chỉ cần nắm chặt tâm tình của đối phương, cũng không khó đối phó mấy...Nếu như đối phương là một người thẳng tính, toàn cơ bắp, đầu óc nói mấy cũng không chuyển, gia hỏa như vậy mới làm cho người ta đau đầu.
Khẩu phật tâm xà, người thông minh...loại người này, rất không thích bị người đùa bỡn. Cho nên, bọn hắn đều duy trì sự cảnh giác nhất định với bất cứ cái gì, cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng một người.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Lâm Dịch tràn ra một nụ cười lạnh.
- Ha ha, ngươi muốn tìm người đối phó ta? Chi bằng để hắn chơi với ngươi a.
Trong mắt Lâm Dịch lóe ra hàn quang.
Cục diện bây giờ, chính là như một hồi trò chơi. Một hồi...trò chơi làm cho Lâm Dịch hưng phấn!
- Vậy thì cứ chờ Linh Nhiên tới đi. Hắc, tam đại nhân vật gần với Thần nhất ở Bạo Loạn Tinh Hải, Lưu Phong đại nhân, Mâu Quân tiểu nhân...hiện tại lại thêm một Linh Nhiên, sẽ là một nhân vật như thế nào đây?
Lâm Dịch đột nhiên duỗi cái lưng mệt mỏi, hắc hắc bật cười.
Lạc Kỳ, Việt Nhược không khỏi có chút ngẩn ra, nhìn Lâm Dịch có chút không thể hiểu được...Tên Linh Nhiên kia tới đây, chính là để đối phó với hắn a. Nhưng nhìn thần sắc trong mắt hắn, tựa hồ như không có nửa phần lo lắng. Chẳng lẽ hắn có lòng tin đối với mình như vậy? Hai người nghi hoặc không thôi.
Chỉ có Lưu Phong lẳng lặng nhìn Lâm Dịch, sau một lát, dời đi ánh mắt...
Trên bầu trời hải dương màu xám, có ba đạo lưu quang từ đàng xa phóng tới, nhắm thẳng hướng đông mà đi.
Ba đạo lưu quang này, theo thứ tự là ba đạo thân ảnh, hai bên trái phải là hai người nam nữ.
Bên trái là một người nam, tóc dài như mực, bộ dáng tuấn mỹ, toàn thân bao bọc thanh sắc quang mang, thần thái nhìn qua có vài phần lười biếng, một đôi con ngươi thanh tú để lộ vài phần lười biếng cùng sự không kiên nhẫn, đánh giá bốn phía chung quanh.
Còn bên phải là một nữ nhân, nữ nhân này thì là một đầu tóc dài bích sắc kết ở sau lưng, nhìn qua có vài phần hương vị dí dỏm. Tóc mái thật dài đem mắt trái che lại, lộ ra mắt phải màu vàng, ngũ quan tinh xảo, một mỹ nữ cực phẩm.
Mà ở giữa hai người này, là một nam nhân.
Thon dài thân thể, người mặc một bộ trường bào màu tuyết trắng khảm viền vàng bó sát người, một đôi mắt lộ ra vài phần cười nhạt, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề gì.
- Ta nói đại nhân ngài, chỉ là có người muốn sử dụng Truyền tống trận mà thôi, có tất yếu để cho chúng ta phải tự thân xuất mã sao?
Đã bay được một đoạn đường, nam nhân bên trái có chút ít không kiên nhẫn mở miệng nói, vốn y định hôm nay Vô Thượng thành chơi đùa một chút, hiện tại chỉ có thể đi ra hòn đảo khỉ ho cò gáy này.
Chẳng qua là có người muốn sử dụng Truyền tống trận mà thôi, có tất yếu phải để cho hắn chạy một quãng đường xa như vậy sao? Điều này làm cho hắn hết sức khó chịu. Có người muốn dùng thì cứ để cho hắn dùng, chẳng phải xong rồi sao? Thật lâu rồi mới đến Vô Thượng thành mà.
Nghe được lời nam nhân nói, nữ nhân kia cũng có chút ít nghi hoặc nhìn về nam nhân ở giữa, mở miệng nói:
- Đúng vậy...có người muốn dùng, cứ để cho hắn dùng, lão đại hà tất phải tự mình chạy xa như vậy?
Thanh âm nữ nhân hết sức dễ nghe, có chút động lòng người. Chẳng qua là trong giọng nói cũng mang theo vài phần bất mãn.
- Nếu như đã gọi các ngươi, dĩ nhiên là có chuyện rồi. Hắc hắc, tên Mâu Quân kia cho người truyền tin tới. Một thứ đồ vật rất giá trị, tuy còn không rõ hắn gọi ta đến làm gì nhưng nghĩ lại chắc hẳn có liên quan gì tới người muốn sử dụng người Truyền tống trận.
Nam nhân ở giữa con mắt có chút híp lại, tựa hồ đang suy nghĩ về công việc gì.
- Tin tức gì?
Nam nhân bên trái cũng cau mày, lộ ra chút tò mò.
Nam nhân ở giữa quay đầu nhìn hắn một cái, híp mắt cười, nhưng lại không nói.
Nữ nhân kia cũng rất hiếu kì, thấy vẻ mặt này của đối phương, không khỏi thúc giục nói:
- Đại nhân, người nói đi chứ.
Trong giọng nói mang theo một tia hồn nhiên.
Nam nhân ở giữa liếc mắt nhìn người nữ, lập tức híp mắt cười nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, hắn nói cho ta biết - Chiến Văn Hổ Thần đã hiện thế rồi.
- Chiến Văn Hổ thần?
Một nam một nữ đồng thời lộ ra vẻ chấn động, nữ nhân kia mở to hai mắt nói:
- Chính là tinh huyết của Bạch Hổ thần trong truyền thuyết sao?
Nam nhân ở giữa không nói thêm gì mà là híp mắt, trong mắt lóe lên vẻ nghiền ngẫm - Mâu Quân lão tiểu tử kia mặc dù không thể hoàn toàn tin cậy được nhưng hắn không thể bắn tên không mục đích a.
Một nam một nữ chứng kiến biểu lộ của nam nhân ở giữa, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Nam tử kia đột nhiên nhớ ra điều gì đó nói:
- Đúng rồi, nói tới Chiến Văn Hổ Thần này, ta ngược lại có nhận được tin tình báo ở bên ngoài Loạn Tinh ngoại thành rằng, xuất hiện người sử dụng Chiến Văn hệ hổ ở hải ngoại. Hắn đúng là đi về phía này, sẽ không phải là cùng một người chứ?
Nói xong lời cuối cùng, lộ ra vẻ không quá chắc chắn.
- Hả?
Nam nhân ở giữa nghe xong có chút hào hứng, nhìn xem nam tử kia cười nói:
- Nói nghe một chút.
Nam tử kia nhíu mày nhớ lại nói:
- Là tin tức bên ngoài thành truyền đến, nói là có một đám đạo tặc bên ngoài biển đụng phải một người. Vốn người kia không có ý định động thủ, nhưng năm tên này lại xông tới. Kết quả hai bên xảy ra đại chiến, bất quá chỉ ngắn ngủn vài phút, năm tên kia đã toàn diệt, hơn nữa cách chết cũng rất quỷ dị, nhìn qua hẳn là Lĩnh vực chi lực của Thủy hệ. Bọn hắn vụng trộm ở bên ngoài nhìn thoáng qua, phát hiện đối phương gia trì Chiến Văn hệ hổ. Tựa hồ cũng đã phát hiện ra bọn hắn, chẳng qua là cũng không có tới tìm bọn hắn gây chyện, liền rời đi. Vốn định sớm nói cho đại nhân biết, trùng hợp lúc đó người lại đi tìm Tần Nộ cho nên không kịp nói với người. Bây giờ nghe người nói những lời này mới nhớ ra.
- Hả?
Nam tử ở giữa có chút nhíu mày lại, con mắt híp lại xoay tròn vài vòng bỗng lộ ra dáng vẻ tươi cười:
- Xem ra lần này Mâu Quân chịu thiệt thòi lớn.
Nam tử bên trái ngẩn ra, hỏi lại:
- Cái gì chịu thiệt thòi lớn?
Nam tử ở giữa mắt hí cười nói:
- Hắc hắc, đều là cường giả lĩnh vực, đối phương lại đi lại rất gần với Phiêu Miểu Thiên. Nghe nói lúc trước giữa Phiêu Miểu Thiên và Phần Thiên một mực tranh chấp Lộng Viêm thảo. Mà Lộng Viêm thảo lại bị một tên gia hỏa tên là Lâm Dịch cầm lấy. Xem ra lần này người cần sử dụng Truyền tống trận, chắc là tên Lâm Dịch kia? Hắn nếu đã đi cùng Lưu Phong, chứng minh hắn có quan hệ không tệ với Phiêu Miểu Thiên. Tên Lưu Phong này tuy hơi lạnh lùng một chút, nhưng cũng không phải người không hiểu quy củ. Lần này lại vội vã muốn sử dụng Truyền tống trận như vậy, chắc là muốn trả nhân tình cho đối phương? Như vậy thì những chuyện còn lại đều dễ đoán.
Nam tử bên trái khẽ nghĩ nghĩ, lập tức cười nói:
- Nói như vậy, thì Lộng Viêm thảo đã lọt vào tay Phiêu Miểu Thiên rồi sao?
Nam nhân ở giữa khẽ gật đầu, cười nói:
- Chỉ sợ không chỉ là vì một cây Lộng Viêm thảo đơn giản như vậy. Hai bên đã giao thủ qua một lần, hơn nữa Mâu Quân còn chịu thiệt thòi. Nếu không, dùng tính cách của Mâu Quân, e là sẽ không tùy tiện mà kéo ta đi vào. Lộng Viêm thảo tuy trân quý, nhưng còn chưa đủ để cho Mâu Quân phải chơi một chiêu này? Hắc hắc, Mâu Quân lão tiểu tử đó là muốn lấy ta làm thương để đánh a...
Nữ tử nghe xong có chút mơ hồ, lộ ra chút nghi ngờ nói:
- Các người đang nói cái gì vậy?
Nam tử ở giữa và nam tử ở bên trái nhìn nhau cười cười. Nam nhân ở giữa có chút nghiền ngẫm nói:
- Có chút ý tứ, Mâu Quân chịu thiệt thòi lớn, đến mức muốn lấy ta làm thương đánh tiên phong, bất quá lời hắn nói cũng không phải là không đáng tin, xem ra trước lúc ứng chiến, sẽ không quá nhàm chán...
Nếu như lúc này Lâm Dịch ở đây, chỉ sợ lông tóc cả người đều muốn dựng đứng lên? Vẻn vẹn chút ít dấu vết như vậy để lại, đối phương rõ ràng đem tất cả đều phân tích ra. Chỉ có một điều duy nhất bỏ qua, chẳng qua là do không có manh mối nào liên quan đến Thần khí mà thôi.
Mà hắn, đúng là một trong tam đại nhân vật của Bạo Loạn Tinh Hải - Vô Thượng Thiên Linh Nhiên, cũng là người khó đối phó nhất.
- Hắc hắc, ta có chút không chịu nổi nữa rồi, có thể làm cho lão gia hỏa Mâu Quân kia chịu thiệt thòi, Lâm Dịch, ta đúng là tò mò về ngươi...
Linh Nhiên cười càng lúc càng vui vẻ, tốc độ của ba người, cũng lập tức nhanh hơn một chút.
Trên đảo nhỏ, người Phần Thiên và Phiêu Miểu Thiên đều ngẩng mặt nhìn lên trời phía xa xa, đều riêng phần mình chờ đợi.
Toàn bộ tình cảnh lộ ra chút hậm hực, trán La Bác có chút đổ mồ hôi rồi, hắn bị kẹp giữa hai đại thế lực, có vẻ lực bất tòng tâm, mặc dù mình đại biểu cho Tinh Vân bảo, nhưng dù sao trên thực lực, cùng với thân phận mà nói, đều kém hơn rất nhiều so với Lưu Phong và Mâu Quân. Sau lưng hắn tuy có Tinh Vân bảo chống lưng, tuy nhiên nó lại ở quá xa, cũng không thể làm liều như Lâm Dịch.
Đôi khi, lúc mà hai bên giằng co, nhân vật đứng ở giữa điều hòa, mới là những người thống khổ nhất a.
Lâm Dịch một bộ dạng cực kỳ tiêu dao, cùng Việt Nhược và Lạc Kỳ đàm tiếu, tựa hồ bầu không khí trầm trọng xung quanh không chút nào có liên quan tới hắn. Khóe miệng Mâu Quân lộ ra một nụ cười lạnh. Nhàn nhạt nhìn xem Lâm Dịch đàm tiếu thản nhiên, trong lòng nhưng là áp chế cơn giận của mình. Hôm nay xem như hắn đã chân chính kết thù với Lâm Dịch, đã nhiều năm như vậy, đã thật lâu rồi không có ai, dám nói như vậy với mình. Tên Lâm Dịch này, xem như là người thứ nhất.
- Cho ngươi đắc ý một chút, chỉ cần lần này ngươi không thể rời khỏi đây, đợi đến lúc xác định được cường giả sau lưng ngươi có quan hệ gì với Phần Viêm đại nhân hay không. Sẽ là ngày tận thế của ngươi, dù ngươi có thần khí cũng đừng hòng thoát khỏi tay ta.
Trong mắt Mâu Quân hiện lên sát ý nồng đậm.
Cơ Nghiên ở một bên nhìn xem bộ dạng cười nói tự nhiên của Lâm Dịch, lại có chút bực mình, thằng này không biết cái gì gọi là hiểm cảnh sao? Hắn còn nhìn không ra loại cục diện này rất bất lợi với hắn sao? Chỉ là vì trên người mình có Thần khí mà không kiêng nể ai như thế, chẳng lẽ ngươi không biết thần khí, dù là cường giả Thần cấp cũng sức hấp dẫn rất lớn sao?
- Khốn kiếp... Nguồn: truyentop.net
Cơ Nghiên nhịn không được lại thầm mắng hắn lần nữa, nhưng ánh mắt vẫn như cũ, vẫn mang theo một tia lo lắng.
Cho tới bây giờ, chính cô ta đều có chút không rõ ràng lắm lập trường của mình nữa...rõ ràng là phải chán ghét đến chết đối với tên Lâm Dịch kia, nhưng trong lòng lại nhịn không được vì hắn mà lo lắng, thật sự là rất mâu thuẫn...
Lại chờ trong chốc lát, trong lúc nói cười Lâm Dịch đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia tinh mang.
- Đã đến.
Nơi đây đại bộ phận người đều là Ngưng Thần kỳ cường giả, tuy thực lực có mạnh có yếu, nhưng trên phương diện thần thức mà nói thì cũng không quá chênh lệch. Trong nháy mắt, tất cả mọi người đã cảm giác được ba cổ khí tức đang cấp tốc bay tới đây.
Quả nhiên, sau một lát, ba đạo lưu quang từ phía chân trời phá không mà đến.
- Hả? Ha ha, xin lỗi xin lỗi. Lại để cho mọi người phải đợi lâu.
Người chưa đến nhưng thanh âm đã đến trước.
Đợi đến lúc thanh âm vừa kết thúc, ba đạo thân ảnh đồng thời xuất hiện giữa không trung.
Ánh mắt Lâm Dịch trong nháy mắt liền nhìn về nam tử tuấn mỹ mắt hí ở trung tâm.
- Đúng là một gia hỏa khó dây dưa...
Lâm Dịch chỉ liếc mắt một cái đã có cái nhìn về hắn.
Thằng này chẳng qua là hí mắt cười, từ trong ánh mắt của hắn không nhìn ra chút mánh khóe nào, là một gia hỏa tâm cơ cực sâu, cũng khó đối phó a...
Bất quá cũng chỉ là suy nghĩ như vậy, Lâm Dịch bề ngoài vẫn bình thường nở một nụ cười. Như vậy rất tốt, điều này nói rõ lòng nghi ngờ của đối phương vô cùng nặng, chỉ cần mình không để cho hắn sinh ra hứng thú gì, thì tất cả đều dễ làm.
Nghĩ tới đây, ba người kia đã hạ xuống từ không trung.
- Ha ha...Hôm nay thế nào mà cả Lưu Phong đại nhân lẫn Mâu Quân đều đến đây? Làm cho ta không kịp nghênh tiếp.
Linh Nhiên ngắm nhìn bốn phía, cười híp hai mắt lại
Mâu Quân mỉm cười tiến tới, chắp tay nói:
- Đã lâu không gặp Linh Nhiên đại nhân, sau lần ước chiến lần trước đã gần trăm năm rồi nhỉ? Ha ha.
- Không phải vậy sao? Ai...Thời gian trôi qua thật nhanh. Trăm năm, cũng đã trải qua cả đời con người bình thường rồi.
Linh Nhiên cười cười nghênh đón, tay hơi chắp lại trêu ghẹo nói. Từ biểu hiện của gã có thể thấy quan hệ của hai người dường như cũng không tệ. Mâu Quân cũng ha ha cười. Ánh mắt hai người đều đảo qua phía Lưu Phong.
Lưu Phong vẫn lạnh nhạt đứng nguyên một chỗ, cũng không có chút ý tứ chào hỏi gì. Linh Nhiên tựa hồ cũng đã quen vẻ lạnh lùng đó của đối phương, chắp tay cười nói:
- Trăm năm không gặp, Lưu Phong đại nhân vẫn tốt chứ?
Lưu Phong vẫn lạnh lùng đối với Linh Nhiên như vậy, khẽ gật đầu coi như trả lời.
Nhiên cười cười, không thèm để ý đến, ánh mắt lúc này mới nhìn sang Lâm Dịch, dò xét trên dưới một lần, hơi chút kinh ngạc nói:
- Ồ, vị đại nhân này rất lạ mặt, không biết các hạ là...?
Nghe lời nói của đối phương, Lâm Dịch tất nhiên hiểu được gã đang giả ngu, híp mắt lại cười nói:
- Tại hạ Lâm Dịch, bái kiến Linh Nhiên đại nhân.
Hắn hơi chắp tay lại, coi như chào hỏi.
Nhiên hơi nhíu mày, chợt nói:
- Hóa ra là Lâm đại nhân, ha ha.
Nói xong gã cũng hơi chắp tay lại, coi như đáp lễ.
Chào hỏi xong mọi người, Linh Nhiên mới nhìn về phía Mâu Quân nói:
- Mâu đại nhân vô cùng lo lắng bảo ta tới lần này, không biết lý do tại sao?
Mâu Quân lập tức mắng thầm lão hồ ly, nhưng bên ngoài thì vẫn cười nói:
- Vấn đề này đợi lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Nói xong, Quân quay đầu nhìn về phía La Bác, cười nói:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.