Chương trước
Chương sau
- Hừ.
Một tiếng hừ lạnh đạm mạc đến cực điểm của một nữ nhân đột nhiên vang lên. Sắc mặt cười đắc ý của một người mặc vây giáp màu xanh lập tức cứng lại, sắc mặt biến thành trắng bệch, bạo phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thân thể từ không trung lập tức rơi xuống.
Hết thảy đều phát sinh quá nhanh, căn bản không có người nào phục hồi lại tinh thần, tên kia đã rơi thẳng xuống đất. Độ cao hiện giờ cách mặt đất mấy trăm mét, nếu quả thật rơi xuống đất. Mà thực lực đối phương chỉ là Chiến sĩ Lục giai, chỉ sợ cũng ngã đến thất điên bát đảo a.
Mà vừa lúc này, một đạo hồng mang từ trong một cỗ Loan giá đột nhiên bắn ra, vững vàng tiếp được tên mặc vây giáp màu xanh đang ngã xuống kia. Dưới sự trợ giúp của đạo hồng mang kia, tên này miễn cưỡng lơ lửng xuống, suy yếu cực kỳ, cảm kích nói:
- Đa tạ đại nhân!
Không có người nào lên tiếng, bởi vì ánh mắt của mọi người đều bị hai người hạ xuống không trung kia hấp dẫn.
Một trong số đó, bọn hắn tự nhiên biết rõ Đế Quân đã tới rồi.
Một bộ váy dài màu trắng, dài như thác nước, dung nhan yêu kiều như vẽ, da thịt như tuyết, thần thái như ánh trăng. Nàng vĩnh viễn luôn xuất trần như vậy, toát ra vẻ đẹp khiến người hít thở không thông. Chỉ cần là nam nhân, sẽ đều si mê nàng. Mà nàng lại chính là Đế Quân đã hùng bá tại phiến Hải Vực này gần ba ngàn năm, Đế Quân Tố Vân!
Mà lúc này, trên gương mặt vốn ôn nhu bình tĩnh của nàng, lại mang theo một tầng đạm mạc. Trong đôi mắt trong trẻo của nàng lộ vẻ lạnh lùng đến cực điểm, phảng phất như linh hồn của người khác cũng có thể bị nàng nhìn thấu. Người bị nàng quét qua, đều tự động cúi đầu, tựa hồ không dám đối mặt với nàng.
Mà bên người Đế Quân Tố Vân bọn hắn biết rõ này, lại là một nam tử lạ lẫm.
Đây là một thanh niên vận một bộ áo dài màu xanh, hai hàng lông mày kéo dài đến tóc mai, bộ dáng tuấn tú anh tuấn. Bộ dáng người này lạ lẫm, trên người lộ ra một cỗ khí tức khiến người khác nhịn không được muốn thân cận. Nhưng trong hơi thở hắn lại ẩn ẩn lộ ra một tia khí phách. Càng kỳ lạ hơn chính là, hai con ngươi của người ày, rõ ràng mang theo một tia màu đỏ yêu dị, tuy rằng là khẽ mỉm cười, nhưng lại mang đến cho nươời khác một cảm giác quỷ dị không nói nên lời. Một cỗ mị lực kỳ dị, mâu thuẫn đến cực điểm, hoàn mỹ hỗn hợp trên người hắn.
Hai người cứ như vậy dắt tay nhau bay đến, mãnh liệt trùng kích thị lực người khác. Một người trong trẻo nhưng lạnh lùng như ánh trăng, một người thì quỷ dị giống như yêu tà. Lúc hai chủng khí chất hoàn toàn mâu thuẫn này đứng chung lại một chỗ, lại đem lại cho người khác một loại cảm giác hoàn mỹ hài hòa không nói nên lời.
- Đế Quân!
Sau khi có chút sững sờ, đám người mặc vây giáp màu trắng lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, có người lập tức hô lên.
Mà bên mặc vây giáp màu xanh đang vẫn y nguyên có chút ngốc trệ, lúc này cũng phục hồi lại tinh thần. Thế nhưng hiện giờ lại không có người nào dám nói chuyện.
Hai cỗ Loan giá chậm rãi tiến lên, khi đến gần Đế Quân khoảng trăm mét mới ngừng lại trên không trung. Màn xe vung lên, hai đạo thân ảnh từ trong đó hiện ra.
- Tố Vân, đã lâu không gặp.
Một người trong đó bật cười, nói ra.
Người mở miệng nói chuyện, chính là người đi ra từ cỗ Loan giá đầu tiên.
Người này vận một bộ trường bào màu bạc có đính những dây tơ vàng nhỏ, mặt như quan ngọc, cực kỳ tuấn lãng. Vẻ mặt mỉm cười, lộ ra biểu lộ khiến người khác dễ dàng sinh ra hảo cảm.
Mà người đi xuống từ cỗ Loan giá thứ hai, lại là một gã thanh niên có hình dạng bình thường. Khuôn mặt người này lộ vẻ có chút âm trầm, thần sắc đạm mạc.
Hai người đứng sóng vai nhau, tương đối với Lâm Dịch và Tố Vân.
- Nguyên lai là các ngươi.
Thần sắc Tố Vân không có chút chấn động nào. Hai con ngươi trong trẻo mà đạm mạc liếc nhìn hai người.
- Ha ha, không mời mà tới, thật sự có chút đường đột rồi. Thật sự có chút không đúng, mong Tố Vân tha thứ.
Người mở miệng nói chuyện là thanh niên tuấn lãng, hắn khẽ khom người nói.
- Có việc gì?
Tố Vân nhàn nhạt nhìn hắn một cái, thần sắc không có chút chấn động nào, mở miệng nói ra.
Thế nhưng thanh niên này chỉ cười khẽ, quăng ánh mắt về phía Lâm Dịch, không trực tiếp trả lời câu hỏi Tố Vân mà cười nói:
- Nguyên lai là Tố Vân mời một bằng hữu đến a, không giới thiệu cho chúng ta thoáng một chút sao?
Lông mày Tố Vân lại hơi nhíu lần nữa, thần sắc hờ hững, nói:
- Cái này tựa hồ không tất yếu.
Biểu lộ đối phương lập tức hơi ngưng trọng lại. Lâm Dịch một mực quan sát đến hắn, lập tức phát hiện trong lời hắn nói ẩn ẩn có một tia tức giận, bất quá hắn che dấu vô cùng tốt. Ngoại trừ khi Lâm Dịch quan sát hắn thì vừa vặn bắt gặp, còn Tố Vân thì tựa hồ không nhìn ra chút gì, tự nhiên không phát hiện.
- Ha ha, tính cách Tố Vân vẫn như vậy a. Tốt, tại hạ Chu Khắc thành Nham Sư rất hân hạnh được biết các hạ.
Cười khan một cái, sau đó người này trực tiếp làm ra động tác chào với Lâm Dịch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Lâm Dịch tự nhiên có thể nhìn ra hắn lai giả bất thiện rồi, thấy đối phương chào hỏi mình như thế, hắn cũng không có ý nhiều lời, chỉ mỉm cười, nói:
- Lâm Dịch.
- Nguyên lai là Lâm Dịch, rất cao hứng khi biết ngươi.
Chu Khắc chào hỏi, lộ ra vẻ rất nhiệt tình.
Lâm Dịch chỉ cười khẽ, không nói gì.
Hắn cũng không phải là chủ nhân nơi này, tự nhiên không muốn nói thêm cái gì.
Thần sắc Tố Vân vẫn đạm mạc, ngữ khí ẩn ẩn có chút không vui, nói:
- Chào hỏi đã xong, hiện giờ cho ta một lời giải thích. Chu Khắc, còn có Nguyên An, hai người các ngươi mang nhiều người tới như vậy, còn bỏ qua quy củ của ta, rốt cục làm muốn làm gì?
Ngữ khí nàng có chút bất thiện, sẵng giọng nói ra, trong con ngươi lóe ra hàn ý nhàn nhạt, tựa hồ nếu có một lời không hợp thì sẽ ra tay giáo huấn hai thằng này một chút ngay lập tức.
Lúc Lâm Dịch nhìn thấy vị Đế Quân Tố Vân này, biểu hiện của nàng vô cùng lịch sự, ôn nhu nhã nhặn. Lâm Dịch thật đúng không nghĩ tới Tố Vân còn có vẻ mặt lạnh lùng khác như vậy.
Hắn có chút tò mò nhìn Tố Vân sẵng giọng bên cạnh. Trong nội tâm Lâm Dịch không hiểu thấu mà hiện ra một bóng hình xinh đẹp, trong trẻo nhưng lạnh lùng, có chút ngạc nhiên sững sờ. Nhưng lại lập tức lắc đầu, lập tức chú ý tình thế đang phát triển.
Chỉ thấy Chu Khắc kia tựa hồ cũng không thèm để ý tới Tố Vân đang phẫn nộ, cười ha ha, nói:
- Mạo muội đến thăm, đích thật là có việc lớn.
Tố Vân lạnh lùng nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
- Việc lớn gì?
Chu Khắc hít sâu một hơi, thu liễm lại tia vui vẻ, trịnh trọng nhìn nàng, nói:
- Chu Khắc tùy tiện tới thăm chơi, kỳ thật là tới cầu thân với nàng.
Tố Vân lập tức nhíu mày, nói:
- Cầu thân? Cầu thân ai?
Chu Khắc nhìn Tố Vân một cái thật sâu, nói:
- Ta hướng tới Tố Vân cầu thân. Tố Vân, thỉnh nàng gả cho ta, làm thê tử của ta a.
Bất thình lình thổ lộ ra muốn cầu thân với Tố Vân. Tất cả mọi người chung quanh đều ngạc nhiên, ngây ngẩn cả người.
Cầu thân? Cầu thân Đế Quân?
Trong nháy mắt, không khí trên không trung như ngưng đọng lại, kể cả bên mặc vây giáp màu xanh hay bên vây giáp màu trắng. Bọn hắn đều không nghĩ tới, Chu Khắc lại nói như vậy.
Chỉ thấy hai mắt Chu Khắc nhiệt tình nhìn khuôn mặt hơi có chút kinh ngạc của Tố Vân, thanh âm chân thành mà nói:
- Lần đầu nhìn thấy nàng, ta liền không cách nào kiềm chế được, biết là đã yêu nàng rồi. Nhưng nàng cao cao tại thượng như vậy, thánh khiết như nữ thần. Đứng trước mặt nàng, dù là ta cũng không khỏi tự thẹn. Ta căn bản không có tư cách theo đuổi nàng, càng chưa nói tới việc bảo hộ nàng. Vì thực hiện mục tiêu trong lòng, ta điên cuồng tu hành, ngày qua ngày, năm qua năm chỉ là vì muốn đứng bên nàng mà không hổ thẹn mà thôi. Hôm nay, ba ngàn năm đã trôi qua. Ta rốt cuộc cũng đã có thể đứng được chỗ này. Cho nên, ta mời Nguyên An huynh đệ đến, muốn tuyên bố trước mặt tất cả mọi người...Ta yêu nàng!
Phen thổ lộ này, nói rất chân tình ý thiết, tình ý nồng đậm. Tuy rằng khiến Lâm Dịch nổi da gà khắp người. Nhưng Lâm Dịch không chút nào nghĩ đối phương thật sự có tình ý với Tố Vân. Trong mắt hắn lóe ra nhiệt quang, nhìn tình thế chung quanh.
Cái này khiến Lâm Dịch không khỏi có chút buồn cười, vốn tưởng rằng là có địch nhân đến xâm phạm, cho nên muốn trợ giúp nàng một phen. Không nghĩ tới tại trình diễn một màn Phượng cầu hoàng như vậy, khiến Lâm Dịch không khỏi âm thầm oán trách, ngươi muốn cầu ái thì cầu ái a, còn khiến không khí chung quanh tràn đầy mùi thuốc súng như vậy làm gì? Đây không phải là tự tìm phiền phức sao?
Tố Vân hơi nhíu này, sau khi nghe hết những lời này, thần sắc nàng lại không có chút chấn động nào. Nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình như lửa đang nhìn mình của Chu Khắc, lông mày nàng có chút nhíu một cái, lập tức nói ra, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng.
- Nói xong rồi hả?
Chu Khắc có chút cứng lại, hắn nhìn thấy biểu lộ Tố Vân có chút hão huyền. Bất quá vẫn gật đầu:
- Tố Vân, nàng gả cho ta được không?
Tố Vân không trả lời vấn đề này. Chỉ hờ hững nói:
- Nói xong rồi thì cho ta một lời giải thích, vì cái gì mà ngươi mang nhiều người đến như vậy, còn bỏ qua quy định của ta.
Hai con ngươi của Tố Vân trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước. Một phen thổ lộ này của Chu Khắc tựa hồ không đánh động được nàng mảy may nào. Cái này khiến sắc mặt Chu Khắc có chút cứng lại, ánh mắt của hắn lập tức bắt đầu nhấp nháy. Nhưng hắn thổ lộ trước mặt nhiều người như vậy, mà biểu hiện của Tố Vân căn bản là không lưu lại cho hắn chút mặt mũi nào. Quả thực giống như tát cho hắn một cái vang dội trước mặt mọi người.
- Hừ, ta đã sớm nói không được. Ngươi còn không tin, hiện giờ đã tin chưa?
Thanh niên tên là Nguyên An trầm mặc kia chậm rãi mở miệng nói, hắn nhíu mày, lộ ra có chút không kiên nhẫn.
Nghe xong lời này, ánh mắt lạnh lùng của Tố Vân quăng về phía hắn, hờ hững nói:
- Nguyên An, lời này của ngươi là có ý gì?
Nguyên An hừ lạnh một tiếng, không có chút sợ hãi nào, nói:
- Lời của ta rất đơn giản. Ngươi đã ngồi trên vị trí Đế Quân nhiều năm như vậy, hiện tại cũng là lúc đổi ngôi rồi.
Tố Vân lại nhíu mày một lần nữa, nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Ý của ngươi là ngươi muốn ngồi lên vị trí này?
Nguyên An hừ nhẹ một tiếng, nhưng không có lên tiếng, chỉ nhìn về phía Chu Khắc ở một bên.
- Là ngươi?
Tố Vân cũng nhìn về phía hắn.
Thần sắc Chu Khắc hơi biến, có chút trầm thấp xuống. Hắn khẽ thở dài một tiếng, lập tức chậm rãi gật đầu, nói:
- Ta thật lòng với nàng, nếu nàng nguyện ý gả cho ta, làm Đế Quân phu nhân của ta. Nàng vẫn được hưởng thụ quyền lực của nàng, không phải chịu bất cứ ảnh hưởng gì.
Thần sắc Tố Vân không nhìn ra hỉ nộ, đánh giá Chu Khắc cao thấp vài lần. Trong mắt đột nhiên hiện lên một vòng tinh mang, lập tức thản nhiên nói:
- Thì ra là thế, nguyên lai ngươi cũng đã đạt đến Ngưng Thần kỳ. Khó trách.
Ngưng Thần Kỳ này chính là giai đoạn cuối cùng của Hư Thần Cảnh, cũng có thể nói là giai đoạn đỉnh phong. Ba giai đoạn hạ trung thượng của Hư Thần Cảnh, theo thứ tự là Thần Hư, Luyện Cách và cuối cùng là Ngưng Thần. Đế Quân Tích Dương mà Lâm Dịch đã từng gặp chính là cường giả Ngưng Thần kỳ. Chỉ thiếu chút nữa là có thể ngưng tụ ra Thần cách, thực lực so với cường giả Hư Thần Cảnh Thần Hư và Luyện Cách thì cường đại hơn nhiều.
Mà Lâm Dịch hiện giờ, không có gia trì Chiến văn thì đại khái chỉ là Thần Hư, nhưng một khi gia trì Chiến văn, có thể đạt đến trình độ Luyện Cách, gần với Ngưng Thần.
Lại phối hợp thêm Lĩnh vực của hắn, cùng với năng lượng của Hắc Viêm Long không nghe lời hắn kia. Một thân thực lực cũng không dưới cường giả Ngưng Thần kỳ.
Lâm Dịch ngạc nhiên nhìn sự tình phát triển. Hắn thật sự không ngờ, từ đầu là cầu ái lãng mạn, trong nháy mắt đã biến thành một tiết mục bức vua thoái vị mà đoạt quyền. Tốc độ chuyển biến này, cũng không khỏi quá nhanh a.
Chu Khắc thấy biểu lộ của Tố Vân, khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
- Tin tưởng ta, làm phu nhân của Đế Quân ta, được không nào?
Tố Vân lạnh nhạt nhìn hắn, trì ooãn nói:
- Ta không có hứng thú với ngươi.
Lại cự tuyệt lần nữa, Chu Khắc không khỏi khẽ thở dài một hơi. Lập tức hít sâu một hơi, thần sắc lạnh lùng đi, chậm rãi nói:
- Đã như vậy, nàng cũng đừng trách ta.
Thần sắc Tố Vân vẫn lạnh nhạt, quần áo màu trắng của nàng nhẹ nhàng phất động trên không trung. Trên mặt không có chút bối rồi nào, lạnh nhạt nói:
- Muốn động thủ, còn phải xem ngươi có thực lực hay không.
Chu Khắc hừ lạnh một tiếng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch ở một bên, thần sắc lành lạnh, nói:
- Lâm Dịch các hạ, tin tưởng có lẽ ngươi không nhúng tay vào chuyện này a? Không thể dễ dàng mà tu hành đến trình độ này, đừng vì đầu óc xốc nổi nhất thời mà làm trễ nãi chính mình.
Giọng nói của hắn hờ hững, ngữ điệu phảng phất như là chúa tể cao cao tại thượng nói với kẻ dưới. Nhưng chỉ làm Lâm Dịch nghe mà vui vẻ.
Mà lúc này, Tố Vân cũng cười áy náy với Lâm Dịch, nói:
- Thật sự có lỗi, xuất hiện loại chuyện này. Trước tiên ngươi trở lại Tinh xá, cùng muội muội chờ ta trong chốc lát, xử lý xong chuyện này ta sẽ trở lại ngay.
Ngụ ý của nàng, tự nhiên là không muốn Lâm Dịch dính vào rắc rối này.
Đối phương là hai cường giả Hư Thần Cảnh, trong đó có một gã Ngưng Thần kỳ, tên kia thì là Luyện Cách kỳ. Vô luận là tên nào, so với Lâm Dịch thì đều cường đại hơn rất nhiều. Nếu như Lâm Dịch chỉ thật sự là một gia hỏa Thần Hư kỳ, nói không chừng không thể giúp nàng mà ngược lại còn có thể bỏ mạng.
Nhưng mà, Lâm Dịch cũng không phải là cường giả Hư Thần Cảnh Thần Hư kỳ bình thường.
Lâm Dịch cười hắc hắc với Tố Vân. Nụ cười này phối hợp với đôi huyết sắc đồng tử tản ra khí chất yêu dị của hắn, khiến tà ý trên người hắn càng nồng đậm, cười nói:
- Miệng mềm cắn người, tay ngắn bắt người. Hôm nay Đế Quân đã dùng Bách hoa tửu chiêu đãi ta. Hiện giờ gặp phải loại chuyện này, Lâm Dịch có thể quay đầu đi sao? Huống chi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.