Chương trước
Chương sau
Bay thêm chừng vài phút nữa, mấy người tiến nhập vào một bồn địa.
Vừa tiến vào bồn địa này, con mắt Lâm Phỉ lập tức phát sáng.
- Thật xinh đẹp ah!
Chỉ thấy bên trong bồn địa, bên trên có rất nhiều hoa cỏ tử yên hồng xinh đẹp. Một vũng thanh tuyền chảy róc rách. Mà ở trên mặt từ yên hồng lót đường, một tòa tinh xá đang lẳng lặng đứng vững ở đó, một cổ cảm giác tươi mát đến cực điểm đánh tới trước mặt.
Con mắt Lâm Dịch cũng không khỏi hơi sáng. Trong nội tâm đối với Đế Quân Tố Vị che mặt này đã có hảo cảm nhất định.
- Khởi bẩm Đế Quân, Lâm Dịch đại nhân đến rồi.
Hộ vệ cung kính truyền tin trên không trung.
- Nha, đưa bọn hắn xuống đây đi.
Một thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên.
- Nữ tử?
Lâm Dịch có chút sửng sốt.
Nữ cường giả Hư Thần Cảnh, Lâm Dịch quả thật chưa từng gặp qua. Tuy rằng hắn cũng đã nghe nói Đế quân phu nhân Hoa Quân Tích cũng là một nữ cường giả Hư Thần Cảnh tại Tích Dương Hải Vực, nhưng dù sao cũng chưa từng gặp qua. Mà bây giờ, tiếng trả lời rõ ràng là một giọng nữ.
- Vâng Đế Quân.
Hộ vệ lên tiếng, sau đó quay đầu, cung kính nói với Lâm Dịch:
- Đại nhân, Đế Quân cho mời.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, cười nói:
- Làm phiền rồi.
- Đại nhân nói quá lời. Đại nhân vào đi, tiểu nhân lui ra trước.
Lâm Dịch gật đầu, hộ vệ kia cung kính lui xuống.
Lúc này, trên không trung chỉ còn lại hai người Lâm Dịch và Lâm Phỉ.
- Hạ xuống đi.
Lâm Dịch cười nói.
- n.
Lâm Phỉ nhẹ gật đầu, cùng Lâm Dịch hạ xuống.
Một cỗ mùi thơm ngát mà tĩnh mịch lan tới trước mặt, cùng với hương hoa tươi mát mà sâu thẳm ngưng tụ lại thành một hương vị đặc biệt. Đậm đặc mà không ngán, cực kỳ dễ ngửi.
Lâm Phỉ hít sâu một hơi, hưng phấn nói:
- Thơm quá a!
Lâm Dịch cũng không khỏi hít sâu một hơi, gật đầu cười, mang theo Lâm Dịch bước về phía Bồn địa.
Nước suối róc rách thanh tịnh, có thể nhìn thấy được rất nhiều loài cá xinh đẹp lộng lẫy đang nhẹ nhàng bơi dưới đáy con suối này. Một trận gió thổi tới, mang theo một mảnh khí tức ướt át, mang lại cho bọn hắn một cảm giác phi thường thoải mái dễ chịu.
Một hồi tiếng bước chân nhu hòa vang lên, Lâm dịch và Lâm Phỉ không khỏi ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong tinh xá kia, có một bóng hình xinh đẹp đi ra.
Một bộ quần áo trắng như tuyết, toát lên vẻ nhu lệ ưu nhã không nói nên lời, mái tóc dài màu đen óng mượt như mây xõa xuống áo choàng, da thịt trắng như tuyết, vô cùng mịn màng. Gương mặt tinh xảo như trăng rằm, đôi mắt sáng ngời như những vì sao sáng nhất, lóe ra hòa quang động lòng người. Môi đỏ như máu, lộ vẻ ôn nhu khiến người nhịn không được muốn che chở. Cái cổ trắng cao ưu nhã như thiên ngã, lộ ra vẻ động lòng người, bên dưới là đôi gò bồng đảo nhô cao mãnh liệt tạo thành một đường cong cơ hồ khiến người khác hít thở không thông. Phía dưới đôi gò bồng đảo tuyệt đẹp ấy lại là một đường cong hoàn mỹ của cái eo thon tinh tế. Dù có váy dài trắng tinh che chắn, nhưng ai cũng đều có thể tưởng tượng ra, bên trong lớp quần áo ấy, tuyệt đối là một thân thể hoàn mỹ mượt mà không chút tỳ vết.
Bộ dáng quá đẹp!
Dù là Lâm Dịch cũng không khỏi lộ ra một tia thần sắc kinh diễm, mỹ nhân này so sánh với Lâm Phỉ, không thể nghi ngờ gì càng nhiều hơn một phần thành thục của nữ nhân, bộ dạng rất thùy mị.
- Đẹp quá a... Nguồn: truyentop.net
Lâm Phỉ si ngốc nhì nữ nhân kia, nhịn không được cất giọng tán thưởng.
Lâm Dịch hít sâu một hơi, đôi mắt thanh tịnh cảm khái, cười nói:
- Đã nghe danh tiếng Đế Quân từ lâu, không thể tưởng được Đế Quân lại là một giai nhân tuyệt mỹ như vậy. Lâm Dịch tùy tiện tới chơi, ngược lại có chút đường đột rồi.
Nói xong, Lâm Dịch có chút khom người, tỏ vẻ áy náy.
Mà lúc Lâm Dịch đánh giá vị Đế Quân này, vị Đế quân này cũng đồng dạng đánh giá hắn và Lâm Phỉ. Nghe Lâm Dịch tán thưởng, nhưng vẫn thấy hai mắt Lâm Dịch thanh tịnh như cũ, Đế Quân không khỏi hé miệng cười cười, khẽ khom người nói:
- Lâm tiên sinh quá khen, có muội muội ngươi bên cạnh, Tố Vân liễu yếu đào tơ, chỉ sợ cũng khó có thể khiến ngươi để vào mắt.
Lâm Dịch nghe vậy hơi sững sờ, lại lập tức lắc đầu bật cười, không nói gì thêm về vấn đề này, chỉ cười nói:
- Đế Quân khách khí rồi, Lâm Dịch không đảm đương nổi hai tiếng "tiên sinh" này của Đế Quân, cứ gọi Lâm Dịch là được.
Đế Quân này cũng không cố ý, nghe vậy nhẹ gật đầu cười. Mỹ nhân mỉm cười, nụ cười này tựa hồ như khiến bách hoa đang ganh đua vẻ đẹp với nhau trong thung lũng này liền ảm đạm đi trong nháy mắt.
- Phỉ nhi, còn không mau bái kiến Đế Quân?
Lâm Dịch thấy Lâm Phỉ vẫn còn có chút si ngốc nhìn Đế Quân tuyệt mỹ này, không khỏi lắc đầu cười cười, nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc này Lâm Dịch mới phục hồi lại tinh thần, trên khuôn mặt đẹp của nàng lập tức hiện lên một vòng đỏ ửng, vội vàng hành lễ nói:
- Lâm Phỉ bái kiến Đế Quân tỷ tỷ.
- Đế Quân tỷ tỷ?
Lâm Dịch không khỏi bị tiếng xưng hô này của Lâm Phỉ làm dở khóc dở cười một phen.
- Muội muội khách khí rồi.
Đế Quân này cũng không khách khí, nghe vậy liền nhẹ nhàng cười cười, thanh âm nhu hòa dễ nghe giống như là châu rơi xuống khay ngọc.
Thấy Đế Quân tựa hồ không có ý tứ trách tội, Lâm Phỉ không khỏi nói ra:
- Đế Quân tỷ tỷ, tỷ thật sự rất đẹp!
Được người cùng giới tán dương luôn khiến người vui vẻ, Đế Quân tuyệt mỹ này cũng không ngoại lệ, khẽ mỉm cười, nói:
- Muội muội cũng rất đẹp a.
Khuôn mặt Lâm Phỉ lập tức hơi đỏ lên, không có ý tứ nói:
- Sao mà so được với Đế Quân tỷ tỷ a.
Nói xong, có chút cúi đầu, không khỏi trộm nhìn về phía Lâm Dịch. Nhìn thấy đối phương mỉm cười nhìn mình, trong nội tâm không khỏi dâng lên một hồi điềm mật ngọt ngào, khuôn mặt lại càng đỏ hơn.
Đế Quân tuyệt mỹ nghe vậy, khẽ cười nói:
- Cứ gọi ta là tỷ tỷ, không cần thêm cái gì Đế Quân a. Ta tên là Tố Vân.
- Vâng, Tố Vân tỷ tỷ.
Lâm Phỉ ngọt ngào gọi một tiếng.
Không thể không nói Lâm Phỉ đích thật là một nữ hài nhi khiến người ưa thích, không nói hình dáng xinh đẹp của nàng, tính tình cũng ngây thơ. Khuôn mặt đẹp của Tố Vân lập tức hiện lên một dáng tươi cười, khẽ gật đầu.
Trong lúc bắt chuyện lẫn nhau, Đế Quân Tố Vân cười hỏi:
- Không biết Lâm tiên sinh cùng muội muội đến chỗ ta có việc gì không?
Tố Vân này cũng không vòng vo, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
Hảo cảm với Tố Vân trong nội tâm Lâm Dịch càng tăng lên, nghe thế, hắn liền nói:
- Đế Quân đã nói như thế, Lâm Dịch cũng không dài dòng nữa. Trên thực tế đích thật là có một chuyện muốn nhờ vả Đế Quân.
Đế Quân Tố Vân khẽ gật đầu, con mắt đẹp nhìn Lâm Dịch, đợi hắn nói. Nàng không có chút giật mình. Không có chuyện gì, người xa lạ kia đột nhiên tới cửa làm gì?
Lâm Dịch trực tiếp mở miệng nói ra:
- Lâm Dịch muốn mượn Viễn trình Truyền Tống Trận để dùng một lát, kính xinh Đế Quân chấp thuận cho.
- Viễn trình Truyền Tống Trận?
Tố Vân hơi có chút kinh ngạc, nhưng lại lập tức cười nói:
- Không có vấn đề. Khi nào thì cần dùng?
Lâm Dịch ngược lại thật không ngờ lại thuận lợi như vậy, có chút sửng sốt, sau đó liền vui vẻ nói:
- Nếu như bây giờ có thể dùng, tự nhiên là cầu còn không được rồi.
Tố Vân gật đầu, cười nói:
- Bình thường ta cũng không thường xuyên sử dụng Viễn trình Truyền Tống Trận, bây giờ cứ tự nhiên. Nhưng các ngươi là khách, không bằng trước tiên nếm thử Bách hoa tửu do ta chế thử xem sao, sau đó lại rời đi, như thế nào?
Lâm Dịch hơi sững sờ, không nghĩ tới Đế Quân này lại hiếu khách như vậy. Trực tiếp từ chối thì cũng không nên, chỉ có thể cười, không có ý tứ nói:
- Đã như vậy thì làm phiền Đế Quân một phen rồi. Đã sớm nghe nói Bách hoa tửu Thiên Giới là cực phẩm trong các loại rượu. Nhưng tiếc là vẫn một mực vô duyên. Hiện giờ phải hảo hảo nhấm nháp a.
Lâm Dịch nói lời này cũng không phải là lời khách sáo thuần túy. Bách hoa tửu Thiên Giới đích thật là cực phẩm trong các loại rượu. Phải biết rằng thực vật trên Thiên Giới cũng đều hấp thu linh khí Thiên địa mà hình thành. Vô luận là phẩm chất hay là hương thơm, so với vị diện bình thường thì không chỉ cao hơn một bậc. Lấy trăm chủng danh hoa tại Thiên Giới, trải qua quá trình bào chế tỉ mỉ, có thể nghĩ hương vị tuyệt mỹ như thế nào rồi.
Tố Vân mỉm cười, chỉ thấy đầu ngón tay của nàng có chút vung lên, một hồi thanh sắc quang mang liền lập tức lập lòe. Mà trên đất trống, có vài đạo dây leo chậm rãi chui lên. Dây leo xoắn xuýt, một lát sau đã tạo thành một cái bàn cùng ba chiếc ghế dựa. Dây leo này kết nối chặt chẽ với nhau, nhìn bên ngoài căn bản không thể nhìn ra dây leo xoắn xuýt mà thành.
Chiêu thức ấy của Tố Vân, lập tức khiến Lâm Dịch biết rõ đối phương thuộc thuộc tính Mộc rồi.
- Thỉnh Lâm tiên sinh và muội muội chờ một chút.
Tố Vân mỉm cười với hai người, làm một động tác nhẹ nhàng. Lâm Dịch và Lâm Phỉ cũng vui vẻ, phân biệt ngồi xuống. Mà bản thân Tố Vân thì quay đầu đi vào trong Tinh Xá.
Bóng lưng nàng thướt tha, thật là động lòng người.
Đế Quân Tố Vân này, đích thật là một mỹ nhân gây họa.
Thấy đối phương tiến nhập vào Tinh Xá, Lâm Phỉ liền nhỏ giọng, nhẹ nhàng nói bên tai Lâm Dịch:
- Dịch ca, Tố Vân tỷ tỷ này thật sự rất xinh đẹp a.
Lâm Dịch nhẹ nhàng cười, khẽ nhéo cái mũi xinh xắn đáng yêu của nàng, cười nói:
- Phỉ nhi cũng không kém a.
- Đâu có...
Khuôn mặt Phỉ nhi đỏ bừng, thần sắc mang theo vẻ vui mừng, nhưng lại nói:
- Người ta đâu có xinh đẹp như Tố Vân tỷ tỷ. Tố Vân tỷ tỷ chẳng những xinh đẹp mà thực lực lại còn mạnh như vậy.
Lâm Phỉ tự nhiên biết rõ, có thể được gọi là Đế Quân thì đều là cường giả Hư Thần Cảnh siêu cấp. Luận tư sắc, Lâm Phỉ tự nhận quả thật không thua nàng, nhưng so sánh thực lực thì lại kém quá xa.
Lâm Dịch tự nhiên biết rõ Lâm Phỉ đang suy nghĩ cái gì, không khỏi nhéo cái mũi xinh xắn của nàng lần nữa, cười nói:
- Cô bé ngốc, lại nghĩ lung tung cái gì đó? Thực lực Đế Quân Tố Vân quả thực rất mạnh, nhưng như vậy thì sao? Ta thích chính là nàng a.
Khuôn mặt Lâm Phỉ lại lập tức đỏ ửng lên, làm một cái mặt quỷ với Lâm Dịch. Sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới hắn nữa. Nhưng trong lòng lại điềm mật ngọt ngào không thôi.
Lâm Dịch buồn cười lắc đầu, cũng không nói gì thêm.
Chỉ một lát sau, bóng hình xinh đẹp của Tố Vân lại đi ra. Dáng đi nàng thướt tha, bước đi nhẹ nhàng đi đến trước bàn. Trên đầu ngón tay nàng là một mâm ngọc, trên mâm có một cái chai và mấy cái ly điêu khắc từ bạch ngọc.
Tố Vân cười nói:
- Bách hoa được chế từ tinh hoa của bách hoa, trải qua quá trình lắng động tích lũy tinh túy tinh hoa vạn năm mà tạo thành.
Vừa nói, nàng vừa ngồi xuống.
Sau khi mở nắp bình ngọc kia ra, một cỗ mùi thơm nồng đậm cực kỳ dễ chịu thoải mái từ trong đó tràn ngập ra. Trong đó, còn có linh lực cực kỳ nồng hậu dày đặc.
- Thơm quá a.
Con mắt Lâm Phỉ phát sáng lên.
Lâm Dịch cũng không khỏi hít sâu một hơi, khen:
- Không nghĩ tới trên đời này còn có rượu ngon như vậy. Không hổ là Thiên Giới đệ nhất mỹ tửu a!
Tố Vân khẽ cười, động tác nhẹ nhàng, mang theo vẻ phong tình không nói nên lời, rót vào ly của Lâm Dịch và Lâm Phỉ, cười nói:
- Mau nếm thử, rượu ngon bình thường không thể so với Bách Hoa tửu này, rượu khác là càng tinh khiết, càng thơm ngọt. Bách Hoa tửu này lại trái lại, càng nhấm nháp càng có thể cảm nhận được vẻ ngọt ngào của bách hoa trong đó.
Lâm Dịch gật đầu, cười nói:
- Đã như vậy, Lâm Dịch không khách khí.
Nói xong, bưng chén rượu lên.
Chỉ thấy Bách Hoa tửu này hiện ra màu xanh đen đẹp mắt, nhìn chén rượu được tinh chế từ ôn ngọc vạn năm này, càng có một loại xinh đẹp không nói nên lời. Chỉ nhìn thôi cũng khiến người không nhịn được mà muốn nếm liên tục. Một cỗ mùi thơm nồng đậm tràn ngập ra bốn phía.
- Hảo hảo uống a!
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh cảm thán của Lâm Phỉ, Lâm Dịch quay đầu lại, mới phát hiện không biết từ lúc nào Lâm Phỉ đã nhịn không được một hơi uống hết chén Bách hoa tửu kia. Đế Quân Tố Vân thấy vậy mỉm cười, lộ ra vẻ phong tình động lòng người.
Lâm Dịch cũng không chần chừ nữa, đưa chén rượu lên miệng uống một hơi cạn sạch.
Một loại cảm giác mỹ diệu không nói nên lời lập tức theo bựa lưỡi hắn nổ tung, mùi thơm không ngán này kéo dài rất lâu, rồi lại nồng đậm lên, từng cảm xúc ngọt ngào bất đồng không ngừng biến ảo. Lâm Dịch chưa bao giờ nghĩ tới, nguyên lai là còn có nhiều chủng loại ngọt ngào như vậy!
Mà trừ cái đó ra, một dòng nước ấm từ cổ họng một mực lan tràn xuống bụng hắn, từ từ triển khai ra, khiến hắn dễ chịu thoải mái không nói nên lời. Lâm Dịch không khỏi có chút nhắm mắt lại, cảm thụ vẻ mỹ hảo do Bách Hoa Tửu mang lại này.
Thật lâu sau Lâm Dịch mới mở mắt, cảm khái nói:
- Ta chưa từng nghĩ tới một chén rượu mà lại có thể đạt đến trình độ mỹ diệu như thế. Đa tạ Đế Quân khoản đãi.
Tố Vân mỉm cười, lắc đầu nói:
- Bách Hoa tửu làm ra chẳng phải là để thưởng thức sao? Lâm tiên sinh nói quá lời rồi.
Lâm Dịch mỉm cười, không nói gì thêm.
Đế Quân Tố Vân mỉm cười, thỉnh thoảng rót thêm Bách hoa tửu cho hai người. Lâm Dịch và Lâm Phỉ tự nhiên cười cười cảm ơn. Trong lúc nhất thời, trong khung cảnh ưu mỹ tại thung lũng này, khách và chủ đều hân hoan.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Bách Hoa tửu này không hổ là rượu ngon tại Thiên Giới, uống mãi không ngán, chỉ cần uống một ly liền muốn ly thứ hai. Cũng không biết Đế Quân Tố Vân tồn trữ bao nhiêu, trong một giờ bọn hắn đã uống ba bình ngọc rồi.
Lâm Dịch buông ly rượu xuống, cười nói:
- Được Đế Quân khoản đãi như thế, Lâm Dịch lần nữa cảm ơn.
Nói chuyện với nhau một giờ, ba người đã trở nên quen thuộc lẫn nhau. Đế Quân Tố Vân khẽ mỉm cười, nói:
- Lâm Dịch khách khí rồi, bình thường Tố Vân là một người cô đơn. Hôm nay Tố Vân có thể được uống với Lâm Dịch và quý muội muội một thời gian dài như vậy, Tố Vân phải nên cảm kích mới phải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.