Chương trước
Chương sau
Trên mặt đất vẫn còn một đống linh thạch, nhưng đã biến thành tro tàn, phía trên còn một ít linh lực rời rạc, nhưng đại bộ phận linh thạch, đã bị nghiền nát thành tro bụi.
Đưa mắt liếc nhìn linh tinh trong tay tràn ngập linh lực, trong mắt Lâm Dịch cảm động. Thật lâu sau, mới hít sâu một hơi, bỏ linh tinh vào trong giới chỉ, quay người đi ra ngoài.
Lúc này, Lan Kinh Vương hao phí nguyên khí để ngưng tụ một khỏa linh tinh cho Lâm Dịch, nhưng phải nghỉ ngơi đủ mười ngày, mới hoàn toàn khôi phục lại, Lâm Dịch cảm thấy cảm động, thực sự không biết mình nên làm mấy thứ gì đó cho Lan Kinh Vương.
Dù sao, hôm nay Lan Kinh Vương đã chiếm lấy lĩnh vực của Kim Bằng Vương, phạm vi to lớn, diện tích chừng mười tỷ km, nhưng tổ chức của yêu thú không giống như nhân loại, hàng năm nộp lên trên các loại linh dược quý hiếm, linh thạch các loại, toàn bộ sẽ có người quản lý, Lâm Dịch là nhị đại vương, cũng rãnh rỗi một ít.
Càng nghĩ, Lâm Dịch chỉ có thể làm một chuyện duy nhất, chính là tìm kiếm linh tinh của linh mạch Thượng Cổ.
Nhưng mặc dù đây là bên trong linh mạch Thượng Cổ, thần thức của Lâm Dịch không cách nào rời khỏi thân thể, rơi vào đường cùng, chỉ có thể nhờ chiếc nhẫn dò xét giúp đỡ.
Nhắc tới chiếc nhẫn dò xét, cũng có chút tác dụng. Đáng tiếc, phạm vi quá nhỏ, muốn xâm nhập vào nền đất, bởi vì có linh thạch cản trở, cho nên Lâm Dịch chỉ có thể tìm kiếm được phạm vi sâu mấy km mà thôi...Chuyện này hắn làm là vô bổ.
Phải biết rằng, cái linh tinh này, bình thường đều ở sâu trong nền đất, một khối lớn như vậy, tùy tiện đào loạn, rất dễ dàng phá hư từ trường của linh mạch. Nếm thử một lần, sau khi biết rõ không có biện pháp, Lâm Dịch liền buông tha.
Nhưng hành vi của hắn trong mắt của Lan Kinh Vương. Tuy không có chút tác dụng gì, nhưng Lan Kinh Vương cũng lĩnh tình của Lâm Dịch.
Thời gian, cứ như vậy mà trôi qua chầm chậm, trong bát chi bất giác, đã trôi qua một năm.
- Huynh đệ, huynh đệ...Ha ha...
Lâm Dịch mới từ nhập định tỉnh lại, liền đi ra ngoài lại nghe được tiếng la cao hứng bừng bừng của Lan Kinh Vương. Lâm Dịch sững sờ một chút, liền thấy Lan Kinh Vương đã chạy vào động phủ của hắn.
Chỉ thấy thần sắc của Lan Kinh Vương cười ha hả, trên mặt mang theo thần sắc vui mừng không thể ức chế nổi, nói:
- Nhanh. Nhanh. Đi theo ta. Đi theo ta!
Nói xong, Không thể chờ đợi được mà giữ chặt lấy áo bào của Lâm Dịch.
- Sao thế đại ca?
Lâm Dịch bị kéo mà không hiểu chuyện gì, nghi hoặc hỏi thăm.
- Linh tinh, linh tinh, ta tìm được linh tinh dưới linh mạch Thượng Cổ rồi...Ha ha ha ha...
Lan Kinh Vương cất tiếng cười to, sắc mặt hưng phấn tới đỏ bừng, vừa chạy vừa nói với Lâm Dịch.
- Cái gì? Tìm được?
Lâm Dịch cũng mở to mắt, trên mặt mang theo thần sắc vui mừng, không thể chờ đợi được mà nói:
- Tại nơi nào?
- Ha ha, đi theo ta! Ha ha ha...
Lan Kinh Vương vô cùng vui mừng, cùng Lâm Dịch hai người đi ra một thông đạo khúc chiết uốn lượn. Phía trước có ánh sáng chói mắt.
- Đại vương và nhị đại vương tới!
Có yêu thú đi ra.
Khi đang nói chuyện, Lâm Dịch và Lan Kinh Vương, đã đi tới một nơi.
Chỉ thấy đây là một không gian vừa mới mở ra, chung quanh bùn đất còn rất mới, vách tường bốn phía của không gian này có đầy linh thạch chói sáng, diệu diệu sinh huy (*chiếu sáng). Mà yêu thú đứng ở chung quanh, trên vẻ mặt mang theo một tia hưng phấn không cách nào ức chế được.
Bọn Lang Đầu đi một vòng, ở trung tâm nơi này, có một cái hố cực lớn, cả cái hố không biết sâu bao nhiêu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lâm Dịch bị Lang Kinh Vương mang theo đi tới bên cạnh cái hố, chỉ vào phía dưới, nói:
- Đây là điểm cuối cùng nhất.
Lâm Dịch dùng ánh mắt nhìn thăm dò phía dưới, chỉ thấy bên dưới có hào quang nhu hòa, đúng là hào quang nhu hòa của linh thạch phát ra. Một cổ linh lực vô cùng khổng lồ phóng lên trời, giống như một cột sáng đuôi sao băng, rất đẹp.
- Ở phía dưới sao?
Lâm Dịch trừng to mắt, thật sự không rõ tình huống phía dưới.
- Hắc hắc, thời gian đã hơn một năm, cuối cùng đã tìm được. Huynh đệ, đi, cùng ta xuống dưới!
Lan Kinh Vương cười ha ha, mang theo Lâm Dịch thả người rơi xuống, mà yêu thú chung quanh thấy hai người nhảy xuống, nhưng không ai dám theo sau, trong ánh mắt lóe ra hào quang vui mừng, cùng chờ đợi.
Không gian chung quanh sáng ngời, xinh đẹp như mộng như ảo. Tinh quang chiếu lên người, làm cho Lâm Dịch cho rằng mình đang ở trong tiên cảnh, quá mức mỹ diệu.
- Nơi này đẹp quá!
Lâm Dịch cũng phải khen một tiếng.
Lan Kinh cười ha hả, nói:
- Đây chính là tinh quang màu trắng, chính là linh lực thuần túy nhất, cũng là một trong những thứ đẹp nhất trên đời này, ha ha...
Trong mắt của Lan Kinh Vương chỉ có vui mừng và chờ mong.
Lâm Dịch liếc hắn một cái, cũng cao hứng thay cho hắn.
Một cái linh mạch lớn như thế, đối với Lâm Dịch hiện giờ, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng đối với Lan Kinh Vương, đây chính là cơ hội ngưng tụ thần cách lớn nhất! Cũng khó trách hắn thất thố như thế.
Cái hố này sâu khoảng mấy trăm km! Thời điểm hạ xuống đất, Trong mắt của Lâm Dịch lộ ra thần sắc vui mừng.
Ở vị trí trung tâm nhất, có một khối linh tinh đường kính nửa mét đang hiện hữu, đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, vô số tinh quang bao quanh lấy nó, bị nó hấp thu vào trong cơ thể, mà hào quang hoa lệ tới cực điểm, từ trên người của nó phát ra, giống như mộng như ảo.
Lan Kinh Vương nhìn khối linh tinh này, cũng lộ ra thần sắc si mê...Đây là linh tinh, mà cũng chỉ có nó mới có cơ hội ngưng tụ thần cách.
Thật lâu sau, Lâm Dịch mới thở ra một hơi, lẩm bẩm nói:
- Linh tinh thật xinh đẹp!
Lan Kinh Vương cũng khôi phục tinh thần lại, lập tức cười hắc hắc, nói:
- Đợi ta rút nó lên.
Nói xong, chỉ thấy lam sắc quang mang trong tay hắn lóe ra, chộp về phía linh tinh, một lát sau, khối linh tinh kia từ từ bay lên, bị lam sắc quang mang bao phủ lại, lơ lửng trên không trung. Từng đạo hào quang bảy màu, từ bên trong linh tinh phát ra ngoài.
Ánh mắt của Lan Kinh Vương và Lâm Dịch nhìn khỏa linh tinh di động, thật lâu sau, Lâm Dịch mới hít sâu một hơi, nói:
- Đại ca, thu nó đi.
Lan Kinh cũng gật đầu. Tia sáng bạc lóe lên, linh tinh, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Cơ hồ vào lúc linh tinh biến mất không còn nữa, thế giới hắc ám trầm mặc dưới đáy biển, xuất hiện một cổ linh lực kinh người, bay thẳng lên mặt biển, bay thẳng vào trời cao! Một cột ánh sáng trắng, cũng không biết vọt lên không trung bao xa, mới nổ một tiếng! Một cổ linh lực nồng đậm khôn cùng, lập tức tràn ngập trong không gian.
Lan Kinh Vương và Lâm Dịch sinh lòng cảm ứng, biết bên ngoài có dị tượng.
Lan Kinh Vương cười nói:
- Linh tinh này chính là tinh hoa của linh mạch Thượng Cổ, thiểu nó, linh lực chung quanh không bị giam cầm nữa.
Lâm Dịch cũng gật đầu, lộ ra thần sắc vui mừng, nói:
- Chúc mừng đại ca, mừng đại ca có linh tinh!
Lan Kinh Vương cất tiếng cười ha hả, vô cùng mừng rỡ. Thật lâu sau mới cười nói:
- Hôm nay đã có được linh tinh, linh lực cũng đã thả ra, sau này có thể tăng mạnh khai thác linh thạch rồi, huynh đệ yên tâm, không bao lâu nữa, có thể kiếm đủ lộ phí cho ngươi rồi.
Lâm Dịch nghe được mà cảm động, hít sâu một hơi, đè xuống cảm xúc trong lòng xuống, gật gật đầu, nhưng không nói gì thêm.
Lan Kinh Vương cười ha hả, lập tức cười nói:
- Huynh đệ, chúng ta đi lên.
Lâm Dịch gật gật đầu. Vì vậy hai người thả người, bay ra ngoài.
Vừa bay ra khỏi cái hố, tất cả yêu thú lập tức quỳ rạp xuống đất, cao giọng hô:
- Chúc mừng đại vương có được linh tinh!
Lan Kinh Vương cười ha ha, nói:
- Các huynh đệ đứng dậy đi! Ha ha...
Lâm Dịch đứng ở sau lưng Lan Kinh Vương, trên mặt mang theo nụ cười.
Kế tiếp, đương nhiên là chúc mừng một phen, đã tìm hơn một năm, cuối cùng đã có thu hoạch, đúng là đáng chúc mừng.
Đại bộ phận sinh vật trong Thiên Giới không cần dùng đồ ăn, nhưng lúc này cũng phá lệ, mà thức ăn, chính là dã thú ở Luyện Yêu Sơn, mà lần chúc mừng này, tiến hành mấy ngày liên tục.
Đạt được linh tinh, Lan Kinh Vương không có bế quan ngay lập tức, lập tức tăng nhân thủ, bắt đầu tăng lớn biên độ khai thác linh thạch, mục đích, đương nhiên là vì Lâm Dịch.
Thời gian trôi qua chầm chậm, thời gian ba tháng, thoáng cái đã qua.
- Đây là khỏa thứ mười bốn...Huynh đệ, sứ mạng của đại ca đã hoàn thành!
Sau khi đưa khỏa linh tinh đưa cho Lâm Dịch, Lan Kinh Vương bật cười trong suy yếu.
Trong mắt của Lâm Dịch bắn ra thần sắc cảm động, cầm chặt tay của Lan Kinh Vương, nhưng không nói ra lời nào.
Thật lâu sau, mới hít sâu một hơi, mở miệng nói:
- Đại ca, cảm ơn ngươi...
Lan Kinh Vương khẽ cười cười, sau khi được Lang Đầu nâng lên, rời khỏi bãi khai thác.
Hôm nay, trong tay Lâm Dịch đã có bốn mươi khỏa linh tinh, linh thạch hơn ba trăm ức, cộng thêm hơn ba trăm khỏa nội đan yêu thú lục giai, nội đan yêu thú ngũ giai vô số...Cho dù tính khắp cả Thiên Giới, cũng coi như là một phú hào chân chính.
- Mộng nhi, Linh Lung...Ta sắp trở về!
Lâm Dịch đứng trong bãi khai thác, thì thào.
Vài ngày sau đó, Lâm Dịch điều chỉnh trạng thái của mình, chuẩn bị công tác rời đi.
Sóng biển ngập trời, trong sóng biển ngập trời đó, trên một ngọn núi giữa biển cao tận mây, mà trên đỉnh ngọn núi, Lâm Dịch và Lan Kinh Vương nắm tay thật chặc.
- Đại ca, cám ơn ngươi chiếu cố ta suốt hai năm qua!
Lâm Dịch hít sâu một hơi, mở miệng nói ra.
Lan Kinh Vương than nhẹ một tiếng, nhìn Lâm Dịch trịnh trọng nói:
- Huynh đệ, tuy hai huynh đệ chúng ta chỉ ngây ngốc với nhau có hai năm, nhưng phần tình nghĩa huynh đệ này không phải giả, ngươi phải rời đi, cũng không biết lúc nào mới có thể gặp lại, nhưng ngươi phải nhớ kỹ...Ta là đại ca ngươi, là đại ca cả đời của ngươi, ở Thiên Giới có chuyện gì, cứ tới Luyện Yêu Sơn tìm đại ca ngươi! Núi đao biển lửa, huynh đệ ta cùng xông vào!
Lâm Dịch có chút gật gật đầu, ánh mắt kích động, sau đó thật sâu, mới miễn cưỡng ngăn chặn kích động trong lòng. Hít sâu một hơi, nói:
- Đại ca, ta đi trước.
Lan Kinh Vương lần nữa nắm chặt tay Lâm Dịch, sau đó nhẹ nhàng buông ra.
- Nhị đại vương!
Lang Đầu và Thổ Ti nhìn thấy Lâm Dịch rời đi, tất cả mọi người không tiến lên, cùng hô một tiếng, nhớ tới nhị đại vương luôn luôn mỉm cười này, hai năm qua được vô số yêu thú tín nhiệm, hôm nay phải rời đi, tất cả mọi người có chút không bỏ được.
Lâm Dịch liếc nhìn mọi người, nhếch môi cười lên.
- Lâm Dịch ta ở Thiên Giới không có bằng hữu nào, duy nhất có thể tính toán là bằng hữu, cũng chỉ có các vị huynh đệ nơi đây! Không cần nhiều lời làm gì, chỉ hi vọng tất cả huynh đệ đều có thể bình an, một ngày nào đó ngưng tụ ra thần cách, trở thành thần nhân chân chính!
Nói xong, cũng không đợi những yêu thú kia nói cái gì, thân hình nhoáng một cái, hóa thành một đạo lưu quang, bay lên không trung.
Sương mù màu tím vây quanh, cũng không cách nào nhìn rõ cảnh trí bốn phía, nhưng có chiếc nhẫn dò xét, cũng không cần sợ.
Thở khẽ một hơi, sau đó thở ra toàn bộ buồn bực lâu nay ra ngoài, sau đó liếc mắt nhìn, con mắt hơi đỏ lên, nhưng lập tức hít sâu một hơi, nhanh chóng lao về phía trước.
Nhìn phương hướng, chính là phương hướng Lâm Dịch đi tới ngày đó, hiện giờ hắn đã có đủ lộ phí, thậm chí còn có tài phú cực lớn, phải nói là đầy bồn đầy bát, mà chuyến đi Luyện Yêu Sơn này, tuyệt đối xem như không uổng phí.
Hôm nay rời đi, sau này có thời gian trở lại hay không, Lan Kinh Vương đợi hắn thế nào, hắn cũng chỉ có thể cảm kích trong lòng.
Hắn lại hít sâu một hơi, trong mắt Lâm Dịch lộ ra vẻ chờ mong.
- Mộng nhi, Linh Lung...
Chờ mong biến thành nhu hòa, thật lâu sau, mới điều chỉnh tâm tình thật tốt.
- Oanh!
Một âm thanh nổ tung trên không trung, tốc độ của Lâm Dịch nhanh hơn.
Tu vi năng lượng của hắn hiện giờ đã đạt tới trình độ lục giai đỉnh phong của yêu thú, chỉ cần một bước nữa, đã có thể bước vào trình độ Hư Thần, đến lúc đó, hắn được xem là cường giả đỉnh phong chân chính của Thiên Giới!
- Tốc độ tu hành trong linh mạch Thượng Cổ, quả nhiên không giống bình thường.
Lâm Dịch thầm suy nghĩ lấy, trong hai năm, hắn đã đạt tới mức độ nhanh không tưởng tượng nổi.
Nhưng mà, cường độ năng lượng tăng lên cũng trọng yếu, còn một điểm trọng yếu hơn, chính là tu vi tinh thần lực của hắn tăng lên cực nhanh, tốc độ tinh thần lực tăng lên, sẽ ảnh hưởng trực tới tiếp tốc độ năng lượng tăng lên.
Hiện giờ hắn gia trì chiến văn, cho dù là cường giả Hư Thần, hắn cũng có lòng tin chiến một trận.
Nghĩ ngợi lung tung không biết qua bao lâu, Lâm Dịch mới bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch nên làm thế nào.
- Lộ phí hiện giờ đã đủ rồi, bước đầu tiên, đương nhiên là đi thành Bạch Vân, tuy nghe người nọ nói, truyền tống trận siêu xa kia, bất cứ kẻ nào cũng có thể sử dụng, nhưng nhìn thấy phòng thủ ở truyền tống trận nghiêm mật, chỉ sợ chuyện này không đơn giản như thế!
Lâm Dịch âm thầm suy nghĩ, nghĩ tới lần trước đi tới thành Bạch Vân đã đi xem cái truyền tống trận siêu xa kia, nhưng thấy phòng thủ nghiêm mật. Lâm Dịch cũng âm thầm nhíu mày, nhưng hiện giờ không còn phương pháp khác để dùng, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Nghĩ tới đây, tốc độ của Lâm Dịch, lại tiếp tục gia tốc.
Bảy ngày sau, thoáng cái qua đi.
Người chung quanh dần dần nhiều hơn, với thực lực của Lâm Dịch, toàn lực phi hành, thời gian bảy ngày ngắn ngủi, hắn đã bay ra khoảng cách hơn mười km, hiện giờ có chiếc nhẫn dò xét, đã tìm kiếm được rất nhiều khí tức nhân loại.
Nhưng Lâm Dịch không có dừng lại, tốc độ tiếp tục nhanh hơn...
Ba ngày sau!
- Rốt cuộc cũng đi tới!
Trên mặt của Lâm Dịch xuất hiện nụ cười và buông lỏng một hơi, hiện tại hẳn là giữa trưa, ánh mặt trời treo trên không trung, chiếu vào người Lâm Dịch, chưa bao giờ Lâm Dịch có cảm giác ánh mặt trời mỹ diệu như thế.
Dùng hai mắt nhìn thấy mây trắng lượn lờ, bầu trời trong xanh, loại cảm giác này làm cho hắn cảm thấy thích ý, thoải mái dễ chịu khó nói thành lời.
Nghĩ đến sương mù màu tím lượn lờ ở Luyện Yêu Sơn, nhìn bầy trời xanh hiện giờ...Cái gì gọi là hạnh phúc? Đây chính là hạnh phúc!
Bên cạnh Lâm Dịch có nhiều người đi tới đi lui, tiếng người huyên náo, phồn vinh náo nhiể khó nói thành lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.