Chương trước
Chương sau
Cho dù Lâm Dịch tự đại, nhưng hắn cũng biết, cho dù tu vi của mình cao hơn nữa, cũng chỉ có thể đối phó được mấy trăm, thậm chí mấy ngàn con yêu thú...Hơn nữa còn phải trả một cái giá lớn, mới có được kết quả đó.
Dù sao, hắn chỉ mới tiến vào lục giai mà thôi, cho dù có chiến văn, cũng chỉ tăng lượng của hắn lên, không có tăng chất.
Có lẽ đối với một cường giả Hư Thần, bằng vào tu vi cường hãn của hắn, năng lượng khổng lồ có thể so sánh với Hắc Long, lĩnh vực các loại, hắn còn có thể đấu một trận, nhưng cũng khó trành khỏi việc chạy trốn, nhưng đối mặt với mấy vạn con yêu thú, hắn không có chút phần thắng.
Lượng quá mức khổng lồ, cũng là một chuyện đáng sợ.
Bởi vậy, hiện tại Lâm Dịch mới bắt đầu suy nghĩ, trong đầu nhanh chóng có ý định.
Sau một lát, hắn hít sâu một hơi, thân hình khẽ động, bay thẳng lên không trung...Hiện giờ hắn không cần lo lắng bị hai cường giả Hư Thần phát hiện, bởi vì có chiếc nhẫn dò xét, hắn có thể nhìn thấy năng lượng khổng lồ và lực lượng đáng sợ, rất hiển nhiên hai người này đang dùng toàn bộ tinh thần vào việc chiến đấu, lúc này mà phân tâm đi chú ý chuyện ở bên ngoài cách đó mấy trăm km, là chuyện không có khả năng.
Cho nên, hắn cẩn thận bay tới.
Từng đạo năng lượng khổng lồ, từ địa phương hai con thần thú giao chiến bay ra, lúc trước Lâm Dịch chỉ có tu vi tam giai, đã có thể nỗ lực tránh né năng lượng công kích của cường giả Hư Thần.
Chứ đứng nói chi là tu vi lục giai hiện giờ của hắn.
Với cường độ thân thể hiện giờ của Lâm Dịch, loại dư âm ảnh hưởng còn lại, mặc dù đánh trúng hắn, cũng chỉ tạo thành vết thương nhẹ cho hắn mà thôi, cho nên tránh né, cũng rất nhẹ nhõm.
Nhưng dù sao đây cũng là dư âm ảnh hưởng còn lại của cường giả Hư Thần đánh nhau, Lâm Dịch cũng không dám khinh thường, chiến văn Bạch Hổ, đã gia trì, đôi mắt huyết sắc yêu dị, bắn ra hào quanh lạnh lẽo, sau đó, hắn xuất hiện ở vị trí cách phạm vi giao chiến khoảng hai trăm km, áp chế năng lượng chấn động của bản thân tới mức thấp nhất, vừa tỉnh táo quan sát tình hình chiến đấu của song phương, vừa tránh né, mà hắn, đang đợi cái gì đó...
Ở địa phương chiến đấu, hai người đang giao chiến, đã tiến vào lúc gay cấn.
Rầm rầm oanh oanh...
Từng đạo năng lượng màu đỏ và màu lam giao thoa với nhau, mang theo chấn động không gian vô cùng cường bạo, dư âm ảnh hưởng đi qua nơi nào, không gian sẽ bị nghiền nát thành tứng mảnh, cực kỳ đáng sợ.
- Ngang!
Sau đó, một tiếng chi hót thanh thúy, vang lên!
Chỉ thấy không trung, đã xuất hiện một đầu Xích Viêm Kim Bằng cực lớn, toàn thân Kim Bằng màu vàng, hai cánh mở ra, chiều dài chừng ba mươi km! Hai mắt như ưng, lóe ra hào quang lạnh lùng, thân thể cường tráng, năm cái ưng trảo cong lại như móc câu, sáng bóng, một cái vỗ cánh, làm cho cả bầu trời tràn ngập hỏa diễm, cả thiên địa, như biến thành một biển màu đỏ.
- Rống...
Sau khi tiến chim hót vang lên, một tiếng hổ gầm chấn động trời cao, cũng vang lên cùng lúc.
Chỉ thấy không trung, xuất hiện một con hổ uy nghiêm! Dáng người của con hổ to lớn, toàn thân màu xanh da trời, bộ lông dựng lên như kim, trên trán con hổ, có một chữ Vương màu xanh da trời, thân thể cực lớn, cũng có chiếu dài hơn mười dặm! Ngẩng đầu rống trời, sóng biển ngập trời xuất hiện trên không trung, va chạm với ảnh lửa ngập trời kia!
Từ xưa tới nay nước lửa chưa từng tương dung, bởi vì Thủy hệ thiên tính là khắc chế Hỏa thuộc tính. Đọc Truyện Online Tại truyentop.net
Nhưng Kim Bằng Vương và Lan Kinh Vương có thực lực không kém nhau, chỉ thấy thiên tai trên bầu trời to lớn, trong lúc nhât thời có thực lực sáng ngang nhau, chim là bay, thú là đi, cứ như vậy mà giằng co nhau, so đấu năng lượng.
Vòi rồng màu tím càng ngày càng cuồng bạo, sắc sét màu đen như rắn, phát ra âm thanh ầm ầm như gào thét nỉ non.
Oanh!
Giống như cả thiên địa đều bị nổ tung.
Ngay cả Lâm Dịch nhìn thấy cũng càng kinh hãi hơn...Uy thế bật này, càng kinh người hơn.
- Không hổ là cường giả Hư Thần.
Lâm Dịch âm thầm cảm thán.
Nhưng đổi lại là mình, đối diện với tồn tại cường đại thế kia. Chỉ sợ sẽ bị thương nặng từ sớm, nhưng từ chiếc nhẫn dò xét, hai người này giao thủ sàn sàn với nhau, ai cũng không thua ai.
Lan Kinh Vương và Kim Bằng Vương đều biến thành nguyên hình của bản thân, lực lượng toàn thân, đều dùng hết.
Lan Kinh Vương âm thầm kinh hãi, trước kia chiến đấu với con Kim Bằng này, thế hòa thì thu tay lại, nhưng trên thực tế, trong chiến đấu. hắn luôn chiếm chút thượng phong, nhưng vào lúc này, lại ngang tay với đối phương...Xem ra thời gian mấy ngàn năm qua, Kim Bằng không có nhàn rỗi.
Đương nhiên, còn một nguyên nhân là do Lan Kình không đành lòng nhìn con dân của mình bởi vì chiến đấu với Kim Bằng mà chết, cho nên tự động lựa chọn tác chiến trên không trung vốn không phải ưu thế của mình...Phải biết rằng. Thủy hệ thần thú, thời điểm chiến đấu với người khác ở nơi có Thủy nguyên tố sung túc, ưu thế phi thường rõ ràng.
Nhưng trong lúc Lan Kinh Vương âm thầm kinh hãi, Kim Bằng cũng không quá tốt, dù sao, bản thân mình là Hỏa thuộc tính, đối phương lại là Thủy thuộc tính, cho dù bản thân mình là thần thú chim bay, chiếm ưu thế không trung rất rõ ràng, nhưng cũng không thể triệt tiêu ưu thế nguyên tố bị áp chế. Trong thời gian ngắn cũng chỉ có thể kẻ tám lạng người nửa cân với đối phương...Nhưng hắn tự biết mình, một lúc sau, ưu thế thuộc tính của đôi phương, sẽ rõ rệt hơn, dù sao, hắn là Hỏa thuộc tính, mà không phải Phong thuộc tính, cái gọi là ưu thế, cũng có hạn mà thôi.
- Phải nghĩ biện pháp giải quyết đối phương nhanh chóng thôi.
Kim Bằng Vương mở to đôi mắt ưng, sát cơ lành lạnh hiện ra.
Nghĩ đến đây, chỉ thấy hồng quan trên người Kim Bằng Vương đột nhiên mạnh hơn, hỏa diễm ngập trời, cuồng bạo càng mạnh mẽ hơn, cả không gian giống như bị thiêu đốt vặn vẹo, nhiệt độ ở đây tăng lên.
Lan Kinh Vương thấy thế thì tinh quang trong mắt bắn ra, rống lên một tiếng, ánh sáng màu lam càng ngày càng mạnh, cơn sóng gió động trời, trong nháy mắt tăng lên, tiếp tục nghênh đón.
Oanh!
Không có chút kỹ xảo võ đạo nào, mà chính là cứng đối cứng! Gợn sóng không gian càng ngày càng mạnh, lực lượng tăng cường, càng làm vòi rồng màu tím kia, bị đánh xơ xác.
Mà vào lúc này, đột nhiên Kim Bằng Vương mở to hai cánh ra, chỉ thấy nó bay tới mấy cây số sau lưng của Lan Kình Vương. Trong đôi mắt ưng bắn ra sát khí lạnh lạnh, vỗ mạnh đôi cánh một cái.
Bá!
Vô số đạo kim mang, từ trong người của hắn nổ ra, phô thiên cái địa, giống như châu chấu, không cho Lan Kinh Vương chỗ trống để tránh né!
Tốc độ của Lan Kình Vương cũng không chậm, quay đầu lại, chỉ nghe được nó gào to một tiếng, nhưng biết rõ không dễ ứng phó, bởi vì đám kim quang bắng tới bằng ngón chân cái, nhưng số lượng cực kỳ kinh người, hơn nữa tốc độ cực nhanh, không cho phép Lan Kinh Vương có bất cứ suy nghĩ nào khác.
Nhưng hai người tương chiến nhiều năm, vô cùng am hiểu chiêu thức của đối phương, mắt hổ của Lan Kinh Vương không có chút hoảng sợ, chỉ mang theo chiến ý nhàn nhạt, lại ngẩng đầu gào lên một tiếng.
Chỉ nghe vụt một tiếng, trước người của Lan Kinh Vương, xuất hiện một đạo bình chướng màu xanh da trời.
Vào lúc bình chướng màu xanh da trời đã hình thành, kim quang giống như châu chấu, đập lên bình chướng, kích thích từng đạo gợn sóng, sau khi đánh trúng bình chướng màu xanh da trời kia, đã trông thấy được, một cây lông vũ màu vàng, đang từ từ chảy xuống.
Kim quang bao phủ khắp thiên địa đó, chính là lông vũ trên người của Kim Bằng Vương.
Đương nhiên, Kim Bằng Vương làm ra cái giá lớn như thế, nhưng lông vũ nhiều như thế, đối với nó chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi, cũng không tính là cái gì.
Mà Lan Kinh Vương đã ngăn cản kim quang rồi, nhưng thân hình vẫn lui về phía sau mấy ngàn thước, mặc dù không có bị thương, nhưng vẫn có thể nhìn ra kim quang lợi hại thế nào.
Chiến ý trong mắt Lan Kinh Vương tăng lên mạnh mẽ, gào thét một cách điên cuồng, nói:
- Tốt! Kim Bằng tiểu nhi, xem ra những năm này ngươi không có chậm trễ nha, nhưng đã như thế, ngươi cũng tiếp ta một chiêu.
Lan Kinh Vương gào lên đầy điên cuồng, cũng không có chút ảnh hưởng gì tới Kim Bằng Vương, trong đôi mắt ưng sáng ngời lạnh lùng của nó, hiện ra một tia hào quang giảo hoạt.
Ánh sáng màu lam càng ngày càng mạnh, chỉ thấy Lan Kinh Vương gầm lên điên cuồng, bỗng nhiên bắn ra vô số đạo hào quang màu xanh da trời.
Nhiệt độ chung quanh, trong nháy mắt đã lạnh hơn, màu xanh da trời bao phủ thiên địa, công kích này giống như đúc công kích của Kim Bằng Vương lúc nãy, khắp thiên địa đều là màu xanh da trời, mang theo tiếng xé gió sưu sưu mạnh mẽ, phô thiên cái địa, đánh về phía Kim Bằng Vương.
Nhiệt độ cả không gian, đã hạ thấp xuống tới mức ngưng tụ băng sương.
Tốc độ của đạo ánh sáng xanh da trời kia cực nhanh, Hạo hạo đãng đãng (*đại quy mô) áp tới, không cho phép ngươi ta chạy trốn.
Nhưng Kim Bằng Vương cũng rành chiêu của Kim Bằng, tuy tốc độ không bằng loại chim Phong hệ. Nhưng tốc độ tuyệt đối nhanh hơn Lan Bằng Vương rất nhiều. Công kích của Lan Kinh Vương vừa đến, Kim Bằng Vương đã bộc phát hào quang màu đỏ, bao phủ cả thân thể, ngăn cản công kích màu xanh da trời kia.
Trong mắt Lan Kình Vương, lộ ra thần sắc giận dữ, nhưng không đợi hắn mở miệng mắng to, sau lưng lại nghe tiếng xé gió sưu sưu vang lên.
Lan Kinh Vương không dám lãnh đạm, phải biết rằng, công kích của Kim Bằng Vương hoàn toàn cùng cấp bậc với hắn, chỉ thấy kim quang mang theo lực lượng xuyên thấu, Lan Kinh Vương cũng rất rõ ràng nó như thế nào, lúc này ánh sáng màu xanh da trời lại xuất hiến, giống như trời mưa, cho chạm với kim quang, mà thân thể Lan Kinh, lại bị đánh bay mấy ngàn thước! Có thể tượng tưởng trong kim quang phô thiên cái địa đó, ẩn chứa năng lượng cường hoành thế nào.
- Kim Bằng tiểu nhi hèn hạ! Có giới thủ cứng đối cứng với lão tử.
Kim Bằng hai lần công kích. Đã đánh bay Lan Kình Vương ra xa vạn thước, nhưng công kích của Lan Kình Vương, cũng không đụng tới cái lông mao nào của đối phương, cho nên chửi ầm lên, trong đôi mắt hổ ẩn chứa tức giận, như muốn thôn phệ Kim Bằng!
Đối diện công kích của đối phương, Kim Bằng tiếp tục xuất hiện sau lưng của Lan Kinh Vương, phô thiên cái địa, kim quang thanh thế kinh người, tiếp tục đè xuống, cùng lúc đó, vang lên tiếng cười lạnh đắc ý của Kim Bằng Vương:
- Lan Kinh lão nhân, hiện tại còn muốn lấy mạng đổi mạng, có bản lĩnh, dùng công kích của ngươi đánh ta, không có bổn sự, cũng không nên nói ra để làm trò cười với người trong nghề chứ, đúng không?
Kim Bằng Vương cười lạnh hắc hắc, Lan Kinh Vương lại bị kim quang đánh lui mấy ngàn thước, cho nên nổi trận lôi đình, liên tục gào thét, nhưng không có chút biện pháp nào.
Nhìn thấy biểu hiện của đối phương, trong đôi mắt của Kim Bằng Vương bắn ra hào quang đắc ý và sát ý lạnh lẽo.
Kim Bằng Vương xưa nay có vài phần tâm kế, chiến đấu trước kia với đối phương, hắn chưa từng bộc phát thực lực của mình ra hết, tính cách Lan Kinh Vương ngay thẳng. Nói trắng ra là không có đầu óc, khi chiến đấu, thích nhất là lấy cứng đối cứng, mỗi lần chiến đấu Kim Bằng Vương đều lấy cứng đối cứng với hắn, dần dà, Lan Kinh Vương đã cho rằng thực lực của mình mạnh hơn đối phương rất nhiều.
Nhưng yêu thú loại chim bay, am hiểu nhất không phải là lực lượng...Mà là tốc độ! Kim Bằng Vương có lực lượng kém xa Lan Kinh Vương là chắc chắn.
Cho nên mỗi một lần chiến đấu, đều là Kim Bằng Vương giả bại, sau đó dùng tốc độ thoát đi.
Nhưng Lan Kinh Vương lại không suy nghĩ sâu xa như thế, nếu như đối phương bằng vào tốc độ chiến đấu với mình, bản thân mình có thể đánh thắng đối phương sao?
Đó chỉ là tiểu đả tiểu nháo, tuy thuộc tính song phương không hợp, nhưng không nói tới cái gì thù hận không chết không ngớt, cho nên Kim Bằng Vương cũng vui vẻ cách ba năm năm lại đọ sức với đối phương một phen.
Nhưng còn lần này, bởi vì quan hệ tới linh mạch Thượng Cổ, hai người đã không chết không ngớt, Kim Bằng Vương cũng không có ý định cho Lan Kinh Vương còn sống trở về. Cho nên, nó bỏ sức chiến đấu, cho nên dùng ưu thế tốc độ công kích từ xa làm chủ khi đối phó Lan Kinh Vương...Tuy là công kích vật chất, nhưng dù sao đó là kỹ năng trời sinh của Kim Bằng Vương, lực lượng có thể nhỏ sao? Trong lúc nhất thời, áp chết Lan Kinh Vương không có biện pháp.
Nhưng dù sau Lan Kinh Vương cũng một trăm hai mươi tám yêu thú vương có lĩnh vực trong nhiều năm nay, tuy vô cùng nổi giận, nhưng cũng không phải không có sức hoàn thủ.
Chỉ thấy trong đôi mắt Lan Kinh Vương bắn ra thần sắc phẩn nộ, bỗng nhiên năng lượng màu xanh da trời trên người bắn ra hào quang bạo ngược, một cổ uy áp khổng lồ, từ trong người Lan Kinh Vương bắn ra.
Hổ, chính là Bách Thú Chi Vương, thời điểm Lan Kinh Vương phẩn nộ phát ra khí thế bằng bạc của mình, cho dù là Kim Bằng Vương, cũng cảm thấy một tia áp bác, trong đôi mắt ưng, cũng mang theo một tia cảnh giác.
- Rống!
Một tiếng rống, sóng âm khuếc trương, từ trong miệng của Lan Kinh Vương phát ra, không gian sụp xuống, ánh mắt Kim Bằng Vương phát lạnh. Liền biết rõ tốc độ của mình không thể tránh né sóng âm.
Tốc độ của Kim Bằng Vương có nhanh hơn nữa, cũng không nhanh hơn âm thanh, trong quá trình này, tốc độ của hắn, tuyệt đối không vượt qua tốc độ âm thanh.
Nhưng Kim Bằng Vương cũng không có hoảng loạn, chỉ thấy hắn ngẩng đầu lên trời, rít một tiếng bén nhọn, một đạo hào quang màu đỏ, xuất hiện trên người hắn, bao phủ hắn lại.
Ông!
Một âm thanh bén nhọn làm cho linh hồn của người ta cũng phải rung động, bộc phát ầm ầm, cho dù Lâm Dịch đứng cách mấy trăm km, nghe xong sắc mặt cũng trắng bệch, năng lượng huyết sắc trên người cũng lóe lên, mới sống khả giả một ít.
- Công kích sóng âm đúng là lợi hại!
Trong nội tâm của Lâm Dịch âm thầm kinh hãi.
Công kích sóng âm, cũng là một loại lực lượng có thể sử dụng, chấn động không gian mạnh như thế, dùng không gian truyền tải không kích, tốc độ cực nhanh! Trên lý luận mà nói...Nếu công kích bằng sóng âm bộc phát trong nháy mắt, sẽ tạo ra tuần suất rung động thật lớn, trên đời này, không có thứ gì mà nó không phá hư được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.