Chương trước
Chương sau
Hắn tự tin, lấy thân pháp đặc thù của hắn, cho dù có xảy ra chuyện xấu gì, hắn đều có thể chạy đi trước khi nguy cấp nhất. Mà n sư đệ kia, thân trúng thiên phẩm Kỳ Tuyệt Tán, căn bản không thể chèo chống được quá lâu, sau một lát, tất nhiên sẽ bạo thể mà vong!
Ý nghĩ này chỉ lướt qua thì lục lạc màu vàng kia đã thình lình biến lớn, cao chừng vài trăm mét. Ngay sau đó, một cổ uy áp cường đại không gì sánh kịp, lập tức bao phủ về phía thanh niên.
Sắc mặt thanh niên lập tức kinh hãi đại biến, nghẹn ngào hô:
- Hư thần khí?
Hắn sao cũng không ngờ đến, cái lục lạc màu vàng không chút bắt mắt kia, lại là hư thần khí?
Hắn nào dám đón đỡ nữa? Cơ hồ không cần suy nghĩ, thân hình bỗng nhiên rất nhanh lùi lại. Trong lúc đó, trên mặt hắn nổi lên một cổ ửng hồng dị thường, lập tức mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi! Nhưng thân hình hắn, trong quang mang màu xanh lại mang theo một tia huyết sắc, tốc độ phi độn đột nhiên trong khoảnh khắc bạo thăng lên trên dưới trăm lần.
Oanh!
Tốc độ cực nhanh, rõ ràng khiến nước biển cũng cũng ngừng lại trong nhất thời. Từ 30 km dưới đáy biển bắn lên mặt biển, nước biển rõ ràng lại bị tách ra.
Lâm Dịch âm thầm tắc luỡi...Tốc độ này dù so với Mê Độn cũng không chút thua kém.
Nhưng khiến Lâm Dịch kinh hãi hơn là...Hắn nhanh, nhưng tốc độ của lục lạc vàng kia cũng không chậm chút nào. Sau khi xoay tròn một cái liền xa xa phóng lên trời. Đuổi theo thanh niên kia.
Mà thần thức Lâm Dịch cũng lập tức đuổi sát theo.
Tốc độ của bọn hắn mặc dù nhanh, nhưng sao có thể so được với thần thức.
Song khi Lâm Dịch phát hiện ra, bọn hắn cũng đã bay ra ngoài cả trăm km rồi.
Trong nháy mắt đã bay ra trăm km? Đây là tốc độ gì thế?
Lâm Dịch âm thầm kinh hãi.
Càng kinh hãi chính là...Lục lạc màu vàng kia, lại là đuổi theo tên kia.
- Ah!
Thanh niên lộ ra thần sắc vô cùng hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt. Hắn ra sức bộc phát ra năng lượng của mình...Nhưng mà, dưới uy áp vô cùng cường đại của hư thần khí, năng lượng của hắn, căn bản không có chút tác dụng.
- Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, thanh niên trong cơn hoảng sợ đã hóa thành huyết vũ đầy trời.
Tru diệt thanh niên, lục lạc màu vàng kia liền dùng tốc độ lúc đi, sau một lát đã trở về bên người n sư đệ. Hiện giờ, n sư đệ đã ngồi xếp bằng bên người Nghiêm Nộ, khuôn mặt vặn vẹo, nguyên một đám kinh mạch như con giun sống lại trên người hắn, không ngừng nhúc nhích. Tựa hồ tùy thời đều có thể chui ra khỏi thân thể hắn vậy. Một tầng tầng mồ hồi dày đặc, đã hiện đầy ngoài thân hắn. Huyết sắc năng lượng, càng không ngừng lập lòe.
Nhưng lục lạc vàng về tới bên người n sư đệ lại nhỏ đi rất nhiều, cuối cùng biến thành một thứ như chuông vàng cao chừng 2 3m, lơ lửng trên đỉnh đầu hắn. Một tầng kim quang tử đó tản xuống. Kinh mạch vốn không ngừng nhúc nhích, dưới sự giam cầm của kim quang, thời gian qua dần bĩnh tĩnh lại. Nhưng mà, biểu lộ của n sư đệ vẫn vặn vẹo như cũ, lộ ra phi thường thống khổ!
Hắn rất rõ ràng, dựa vào năng lượng của hư thần khí, mình nhiều nhất chỉ có thể kiên trì được hơn một canh giờ nữa. Nếu như hơn một canh giờ sau không ngừng nào phát hiện ra hắn...Như vậy hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Đáy biển, cũng theo đó yên tĩnh lại...
Lâm Dịch vẫn lẳng lặng ẩn nấp, nhìn chuông vàng trên đỉnh đầu đối phương, nhưng lại không dám có chút hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn tự hỏi, Mê Độn của mình cũng tuyệt đối không chạy thoát khỏi sự truy kích của nó.
Trong khi suy nghĩ, trong lòng của hắn ẩn ẩn cách nghĩ muốn rời khỏi.
Thanh niên họ n này tuy rằng trúng Kỳ Tuyệt Tán, nhưng hắn lại có hư thần khí, tuyệt đối không phải Lâm Dịch có khả năng rung chuyển được. Huống hồ hiện giờ dưới đáy biển vẫn còn một người đang ẩn nấp...Tâm thần tu vị của người này cực cao, so với thanh niên trúng độc này phải mạnh hơn không ít. Tuy rằng không đến mức phát hiện Lâm Dịch đã hoàn toàn dung hợp tinh thần lực với nước biển, nhưng cũng không phải là người dễ đối phó. Nguồn: truyentop.net
- Có đi hay không đây?
Trong lòng Lâm Dịch chung quy vẫn còn có chút do dự. Dù sao, nhìn thanh niên trúng độc mặt vặn vẹo, mồ hôi rơi như mưa, mặt càng ngày càng tái nhợt, rất có thể sẽ vẫn lạc ngay lập tức. Nếu như hắn vẫn lạc, liền có nghĩa là một tên ẩn nấp khác sẽ xuất hiện...Mà trong nháy mắt khi tầm thần tên đang ẩn nấp kia buông lỏng, mình dùng Bạch Hổ chiến văn gia thân, lại dùng thêm lĩnh vực chi lực cùng với công kích của Hắc Viêm Long, có tầng bảy nắm chắc tru diệt người nọ trong lúc không chút chuẩn bị. Đến lúc đó...không gian giới chỉ của Nghiêm Nộ, không gian giới chỉ của thanh niên trúng độc, thậm chí còn có không gian giới chỉ của tên đang ẩn nấp kia nữa, đều sẽ trở thành của mình hết. Ở trong đó có bao nhiêu bảo vật chứ?
Lâm Dịch không cách nào tưởng tượng. Không thể nghi ngờ...Chỉ riêng của cải của n sư đệ này thôi đã không tầm thường rồi. Chỉ riêng cái chuông vàng đang lơ lửng trên đỉnh đầu hắn hiện giờ, cũng đủ để khiến Lâm Dịch động tâm rồi.
Hư thần khí - có thể bộc phát ra lực công kích toàn lực vượt qua cường giả áo xám. Nếu như có nó, về sau Lâm Dịch hành tẩu ở Thiên Giới tự nhiên nhiều thêm một đòn sát thủ. Hơn nữa còn là đòn sát thủ tuyệt đối nữa.
Lâm Dịch do dự, sau một lát thầm nghĩ:
- Đợi thêm nửa giờ nữa, nếu nửa giờ sau bọn hắn vẫn không động thủ, vậy mình sẽ lập tức rời đi.
Hạ quyết tâm, Lâm Dịch liền yên tĩnh lại, lẳng lặng ẩn nấp. Nhưng thân thể, đã bắt đầu không ngừng điểu chỉnh. Vô luận thế nào, chuẩn bị sẵn sàng luôn luôn tốt.
Một phút đồng hồ, hai phút...10 phút...
Thời gian chừng nửa canh giờ chậm rãi trôi qua.
Đáy biển, chỉ còn lại chuông vàng trên đỉnh đầu thanh niên trúng độc đang không ngừng xoay tròn, mạch nước ngầm dưới đáy biển, trùng kích lền người hắn lại không có chút tác dụng nào cả.
Lâm Dịch không hề do dự, thân hình hơi động một chút, hắn định rời đi.
Nhưng mà vừa lúc này, một tiếng kêu đau đớn vang lên, lập tức chỉ nghe được một tiếng PHỐC vang lên, thần thức Lâm Dịch lập tức khuếch tán ra, chỉ thấy tên n sư đệ trúng độc ka, mãnh liệt phun ra một ngụm máu đen kịt.
- Ah!
Một tiếng hét thảm bạo phát ra từ miệng hắn, hai mắt hắn đỏ thẫm, biểu lộ thống khổ mà vặn vẹo, trong đôi mắt lộ ra tuyệt vọng thật sâu.
Hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới, độc lực của Kỳ Tuyệt Tán này lại hơn xa tưởng tượng của hắn. Vốn tưởng rằng dưới sự phòng hộ của Lôi Đình Chi Linh, hắn có thể chống được một giờ...Không nghĩ tới chỉ hơn nửa canh giờ đã hoàn toàn không nhịn được nửa rồi.
- Ah!
Lại một tiếng kêu to truyền ra từ trong miệng hắn. Hắn hiện giờ rốt cục đã rõ, người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong là có ý gì rồi. Nếu có thể lựa chọn lần nữa, hắn tuyệt đối sẽ không lâm vào vục nước đục này. Kỳ thật, chiếc nhẫn của Nghiêm Nộ đối với hắn mà nói, mặc dù có trợ giúp, nhưng cũng không đến mức phải đổi bằng tánh mạng...
Rốt cục, dược lực Kỳ Tuyệt Tán đã bạo phát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.