Nguy Sơn bề ngoài tuy rằng khôi ngô kiên cường, nhưng tuyệt không phải là người không chút tâm cơ. Nhíu mày nhìn đối phương, nhưng lại không động chút nào, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.
Thanh niên kia tựa hồ lúc này mới khôi phục tinh thần lại, vỗ trán một cái, ha ha cười nói:
- Đúng rồi đúng rồi, sư đệ sẽ rời đi, sư huynh...Aizz...
Nói xong, cực kỳ lưu luyến nhìn thoáng qua thi thể Nghiêm Nộ cách đó vài trăm mét, lúc này mới quay người, rõ ràng cứ như vậy bay lên mặt biển. Sau một lát, đã biến mất trong mắt Nguy Sơn.
Nguy Sơn cau mày, thần thức liền tràn ngập ra.
Cách Nguy Sơn chừng 1 km, Lâm Dịch trên người bao trùm một tầng thủy hệ lĩnh vực trong suốt lại không dám lộn xộn chút nào.
Mục đích Lâm Dịch tới chỗ này, tự nhiên cũng là vì di sản của Nghiêm Nộ rồi.
Trên thực tế, tới đây đầu tiên, liền phải kể là Lâm Dịch
Khi Tiêu Liễu vừa hô lên phân tán, ý nghĩ đầu tiên của Lâm Dịch chính là nơi Nghiêm Nộ vẫn lạc.
Không hề nghi ngờ, di sản của Nghiêm Nộ, đích xác khiến người khác hết sức đỏ mắt. Mà Lâm Dịch một lòng muốn mạnh mẽ, sao có thể không để ý tới được.
Cho nên khi phân tán ra, Lâm Dịch không tiếc hao phí chân nguyên, trực tiếp dùng mê độn bắn xuống dưới.
Tốc độ của mê độn quả thực cực kỳ mau lẹ, chỉ trong nháy mắt, Lâm Dịch đã đi tới hải vực này. Lâm Dịch có trăm phần trăm tự tin...Trừ phi Tiêu Liễu hoặc nàng kia một mực lưu ý đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-truyen-thua/1453777/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.