Chương trước
Chương sau
Tiêu Dụ lộ ra một dáng tươi cười, chậm rãi nói:
- Tiêu Dụ ta làm việc cả đời, đều cầu hài lòng mà làm. Nếu như nhất định phải tìm một lý do, đơn giản là ta nhìn ngươi thuận mắt, cảm giác hữu duyên với ngươi mà thôi.
Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn Tiêu Dụ, thật lâu sau, sắc mặt cũng trở nên thận trọng, chậm rãi nói:
- Được sư tôn thu nhận, lại đối đãi chân thành, đệ tử thề không bao giờ phụ sư tôn. Nói xong, buông lỏng Tiêu Dụ ra, lui về phía sau hai bước, lập tức quỳ rạp xuống đất thoáng một phát, dập đầu đông đông đông vài cái trên mặt đất. Liên tiếp chín cái, không thiếu một cái nào. Sau đó mới ngẩng đầu nhìn về hướng Tiêu Dụ, chân thành nói:
- Đệ tử Lâm Dịch, bái kiến sư tôn!
Lễ dập đầu bái sư, lúc trước Lâm Dịch chưa từng dùng qua với Tiêu Dụ. Trên thực tế, cũng chưa từng có ý định chính thức bái ông ta làm thầy. Dù sao thì Kiếm Tông này mặc dù có quy củ, nhưng trên thực tế ai cũng biết, bái sư này cũng chỉ là một loại thuyết pháp mà thôi, chính thức xem trọng tình thầy trò trọng yếu này lại có mấy người? Dù sao thì Kiếm Tông cũng quá lớn, hơn nữa cái sau vượt cái trước là chuyện thường, càng khiến bái sư trở thành một trò đùa. Rất nhiều đệ tử nhập môn tuy đã bái sư, nhưng ngoại trừ một khắc bái sư bái kiến sư phụ của mình. Chúng thân có thể không có cơ hội gặp mặt lần thứ hai, cho nên bọn hắn bái sư, cũng là chỉ có chút khom người, liền coi như là nhập môn. Nghiêm khắc mà nói, cái này cũng chỉ có thể coi như là một loại đi ngang sân khấu mà thôi.
Nhưng mà lễ dập đầu bái sư này, cũng rất ít khí xuất phát từ nội tâm. Mặc dù là đệ tử Kiếm Tông muốn thu nhận đệ tử, cũng sẽ không cường ngạnh yêu cầu đối phương dập đầu thi lễ với mình.
Lúc Lâm Dịch quỳ rạp xuống đất, sau khi dập đầu đông đông đông liên tục chín cái. Trên mặt Tiêu Dụ lại càng phát ra vẻ vui mừng, nụ cười càng lúc càng đậm.
Tiêu Dụ đỡ Lâm Dịch đứng lên, Tiêu Dụ cười nói:
- Con đã chính thức là môn hạ của ta, vi sư liền cũng không thể tàng tư rồi.
Nói xong, chỉ thấy ngân mang lóe lên trong tay hắn, một quyển sách hơi mỏng xuất hiện.
Cũng không biết quyển sách kia chế tạo từ da lông động vật gì, lộ vẻ rất là cổ xưa. Tiêu Dụ vuốt ve một hồi, sau đó mới đưa cho Lâm Dịch, nói:
- Thân pháp này tên là Mê Độn, chính là sư tổ của con truyền cho vi sư đấy. Theo như lời sư tổ con nói, mặc dù là tại Thiên Giới, thân pháp Mê Độn cũng có thể xếp vào một trong mười thân pháp đứng đầu. Lúc thực hành, nhất độn có thể độn đi ngàn dặm, tuyệt đối không phải là lời nói đùa. Chính là tuyệt học bảo vệ tính mạng. Hôm nay, ta truyền lại cho con.
Lâm Dịch nghe vậy hai tay cung kính nhận lấy, chỉ thấy trên đó viết hai chữ "Mê Độn" như rồng bay phượng múa. Rồi lại nghe Tiêu Dụ sắc mặt nghiêm túc nói:
- Mê Độn này tuy rằng thần kỳ nhưng cũng không thể quá dựa vào được. Nhất là trước khi tu luyện đến cực hạn lại càng phải cẩn thận. Cái Mê Độn này cần năng lượng quá cường đại, thực lực lúc này của con nếu dùng đến sẽ khiến nguyên khí đại thương, chưa đến lúc sinh tử tuyệt đối không được dùng!
Lâm Dịch rùng mình nói:
- Vâng sư tôn, đệ tử ghi nhớ.
Tiêu Dụ khẽ gật đầu, lập tức nói:
- Tọa độ nơi này của con là tọa độ phù phong của vi sư. Nếu có chuyện gì lập tức dùng Truyền Tống Trận nơi này đến chỗ vi sư. Bình thường vi sư sẽ không thường xuyên tới đây, cho nên con nhất định phải cố gắng tu hành.
Lâm Dịch cúi người nói:
- Đệ tử xin ghi nhớ.
Lúc này Tiêu Dụ mới hài lòng, khẽ gật đầu nhìn Lâm Dịch cười nói:
- Không cần biết chuyện gì xảy ra, vi sư tuyệt đối có duyên với con, hi vọng con sẽ không để vi sư thất vọng.
Lâm Dịch nhìn Tiêu Du cười nói:
- Sư tôn yên tâm a. Đệ tử sẽ không làm mất mặt một vị sư tôn có khả năng tiến vào Thần cấp nhất như người đâu.
Tiêu Dụ sửng sốt một chút, lập tưc cười ha ha đi ra:
- Tốt, tốt! Cứ để cho hai thầy trò ta cùng tạo nên một truyền thuyết a, một môn hai Thần cấp? Ha ha...
Lâm Dịch cũng bật cười, trong lòng lại càng tin tưởng vào tương lai. Hắn tại Bạch Đế đại lục là truyền thuyết...Tại Thiên Giới tất nhiên cũng muốn làm truyền thuyết.
Tiêu Dụ dặn dò Lâm Dịch vài câu rồi đứng trên Truyền Tống Trận đi ra. Toàn bộ Phù Phong giờ chỉ còn lại Lâm Dịch.
Hiện giờ sắc trời đã u ám,tuy rằng bên ngoài có ẩn linh trận nhưng dưới tình huống không có gì tác động tới thì nó lại ẩn hình, cho nên ánh trăng không có gì cản trở chiếu lên toàn bộ phù phong. Chỉ thấy toàn bộ phù phong dưới sự chiếu rọi của ánh trăng màu bạc ngân mang liên tục hiện lên hết sức thần bí.
- Trời đã tối, phải tu hành ngay. Ngày mai xây nhà a.
Theo Tiêu Dụ nói, Lâm Dịch biết trên đỉnh phù này chưa từng có người ở. Tất nhiên cũng không có nhà rồi. Hắn quyết định dò xét xung quanh một vòng, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên lơ lửng giữa không trung. Hai chân xếp bằng, trong tay lóe lên ngân mang, liền xuất hiện một quả trái cây màu tím. Đúng là thức ăn có được từ Tử Trúc Phong. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sau khi nuốt vào một quả trái cây. Lâm dịch tuân theo tầng thứ tư của Thanh Nguyên Kiếm Quyết mà tu hành. Giai đoạn đầu tiên của tu hành tầng thứ tư được bắt đầu.
Lâm Dịch bản chất thông minh, đọc đến đâu nhớ đến đấy. Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng thứ tư cùng tầng thứ năm đã sớm thuộc lòng rồi. Cứ như vậy mà tu hành. Dưới ánh trăng cô độc, Lâm Dịch ngồi xếp bằng mà bản thân tỏa ra màu xanh trong suốt, cùng với màu bạc của ánh trăng chiếu xuống làm lộ ra cảnh tượng lạnh lẽo.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dịch thu công. Trong mắt hắn chợt lóe lên tia thanh mang. Từ khi tu hành Thanh Nguyên Kiếm Quyết này, mỗi khi trong mắt hắn hiện lên tinh mang thì đều tự nhiên xuất hiện một tia thanh mang, cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa.
Sắc trời đã sáng, mặt trời dần hiện ra.
- Hôm nay phải xây nhà a.
Vừa mới nghĩ đến đây Lâm Dịch liền đáp xuống, quan sát xung quanh. Nhớ tới hôm qua mình không dò xét xung quanh. Lâm Dịch quyết định nhìn kỹ trước đã.
Ngay sau đó hắn liền đi sâu vào trong rừng.
Ở đây đã rất lâu rồi chưa có người đi qua. Khiến Lâm Dịch khó hiểu chính là cây cối trên đỉnh phù này ít nhất cũng đã mấy vạn năm tuổi rồi nhưng cây lớn nhất cũng cỡ thùng nước mà thôi. Thật khiến người khác nghi ngờ.
- Có lẽ cây ở Thiên Giới cũng không quá lớn a?
Lâm Dịch chỉ có thể giải thích như vậy.
Phù Phong này phạm vi không lớn, đi quanh một vòng, Lâm Dịch liền xây dựng một toà nhà tại nội viện Truyền Tống Trận. Hắn làm như vậy là đương nhiên. Bởi vì trên người hắn nhiều bí mật như vậy, bất luận là Thú Vân Chi Nguyên hay Hắc Viêm Long hắn đều không muốn người khác biết. Ngày hôm qua tuy nhất thời xúc động mà bái làm đệ tử của Tiên Dụ, nhưng Lâm Dịch lại rất rõ ràng, bất cứ lúc nào đều phải cho mình một đường lui.
Nguyên liệu xây nhà gỗ thì không thiếu. Cây cối ở Thiên Giới này mặc dù nhỏ bé nhưng cực kì rắn chắc. Vậy là đủ để xây nhà gỗ rồi.
Do từng có kinh nghiệm trong sơn cốc ở đại lục Bách Đế, Lâm Dịch mới làm nửa ngày đã xong rồi. Một ngôi nhà gỗ nhỏ với một cái giường gỗ và bàn gỗ cùng với mấy cái ghế.
Sau khi làm xong hết thảy, Lâm Dịch lại vùi đầu vào tu hành. Hôm nay hắn không thể chờ đợi được mà muốn tu hành bí kíp Hắc Viêm Long cho xong. Cho đến lúc đó hắn mới thật sự yên tâm được. Mặc dù Thanh Nguyên Kiếm Quyết của hắn đã tới tầng thứ tư, nhưng so với cường giả ở Thiên Giới thì còn kém rất xa. Mà năng lượng của Hắc Viêm Long lại khá nổi danh, vạn nhất đụng phải cường địch nào đó, cũng không đến mức mặc người ta làm gì thì làm.
Ngồi trên giường, Lâm Dịch cởi bỏ quẩn áo, lộ ra thân hình cường tráng. Lập tức hắn lấy khối da lông màu đen cùng với cái chai màu bạc ra.
Hắn cẩn thận quan sát nội dung trên da lông, khẳng định lần nữa bản thân không bỏ sót bất cứ cái gì.
Hắc Viêm Long này ở Thiên Giới cũng được coi là một trong những năng lượng khó chơi, nếu da lông này có sơ sót gì đó, luyện hóa không thành, bị cắn trả ngược lại thì quả thật là được không bù mất rồi.
Sau khi xác nhận không bỏ sót gì, Lâm Dịch hít sâu một hơi rồi đặt da lông màu đen lên trên giường. Sau đó đôi mắt khép hờ, bắt đầu vận chuyển.
Lập tức thấy trên người hắn lóe ra thanh sắc quang mang, làm nhức cả mắt. Toàn bộ gian phòng cũng bị cổ thanh mang kia chiếu sáng ngời.
Thời gian dần trôi qua, thanh mang toàn thân hắn giờ lại giống như đừng đợt sóng gợn, dần dần tụ lại trên bàn tay trái, càng lúc càng sáng lên, cuối cùng toàn bộ tay trái rồi toàn thân giống như ngọc bích long lanh. Thật khiến người khác kinh ngạc.
Hai mắt một mực nhắm lại của hắn đột nhiên mở ra, một đạo thanh mang thình lình hiện lên. Chỉ thấy Lâm Dịch tay phải như kiếm, thanh mang mập mờ hiện ra. Lập tức hắn chăm chú nhìn vào hướng tay trái củ mình. Sau đó hắn hít một hơi thật sâu, lập tức tay phải hướng phía tay trái mà cắt tới.
Vụt vụt! Chỉ thấy tay phải Lâm Dịch giống như kiếm vẽ rất nhanh trên cách tay trái của mình. Thời gian trôi qua, trên cánh tay trái như ngọc, từ trên xuống dưới, nơi tay phải xẹt qua, rõ ràng hiện lên một tầng phù chú màu xanh càng thêm thâm trầm.
Phù chú này cực kì phức tạp, đúng là một loại pháp trận. Lúc đầu khi Lâm Dịch ở đại lục Bạch Đế, sỡ dĩ không lay động được Hắc Viêm Long nguyên nhân là do cái phù chú này. Căn cứ trên da lông màu đen ghi lại, trận pháp này là để áp chế Hắc Viêm Long không làm tổn thương đến bản thân. Chỉ cần có chút sai lầm sẽ thất bại.
Hậu quả là không còn biện pháp thu phục năng lượng Hắc Viêm Long. Bởi vì một người chỉ có một cơ hội sử dụng phù chú này.
Cho nên trong khoảng thời gian rất dài ở Bạch Đế đại lục, Lâm dịch vẫn không ngừng luyện tập phù chú này, mãi cho đến khi tiến vào Thiên Giới, tuy nhiên cũng không nắm chắc được mười phần. Cho nên trong năm đầu tiên tiến vào Thiên Giới, Lâm Dịch vẫn không ngừng luyện tập, thẳng đến một đoạn thời gian trước khi quan sát trận đấu của đệ tử tinh anh, Lâm Dịch mới có thể liên tục vẽ ra đạo phù chú vô cùng phức tạp này không chút sai lầm.
Nhưng vừa chuẩn bị sử dụng thì đã đi xem trận đấu của đệ tử tinh anh, tiếp sau đó lại phí mất ba năm, mãi cho đến giờ mới có cơ hội sử dụng.
Lâm Dịch cũng đã sớm muốn xem thử năng lượng của Hắc Viêm Long mạnh như thế nào, cho nên mới không thể chờ được nữa.
Chỉ thấy hai mắt Lâm Dịch như điện, sắc mặt yên lặng, không chút cảm xúc nào. Tay phải linh hoạt như linh xà, mang theo một tia thanh mang như mộng ảo lưu lại trên cánh tay trái như ngọc một đạo ấn ký phức tạp đến cực điểm.
Ấn ký này hắn không biết đã vẽ bao nhiêu vạn lần, nhắm mắt lại cũng có thể vẻ được. Theo thời gian trôi qua, thần sắc Lâm Dịch vẫn không chút chấn động, tay phải vẫn linh hoạt như xà, tay trái kiên định như bàn thạch.
Rốt cục, đến cuối cùng dừng lại một chút, sau đó chỉ một thoáng thanh mang liền đại thịnh. Cánh tay trái như ngọc lóe ra hào quang màu xanh, dường như muốn bạo liệt ra vậy.
Chỉ thấy Lâm Dịch không chút hoảng loạn, tay phải tìm tòi, lập tức nắm bình bạc ở một bên vào tay, trong mắt bắn ra một đạo tinh mang, miệng bình lập tức đổ về phía tay trái.
Một tiếng Long ngâm to rõ đến cực điểm liền vang lên. Chỉ thấy từ trong miệng bình bạc, lập tức vọt ra một đạo năng lượng Hắc Viêm đặc dính, bao trùm lên cánh tay trái.
Tiếng Long ngâm vốn vui sướng không thôi vì giờ đã đến được Thiên Giới, lập tức hóa thành từng đợt tức giận. Chỉ thấy năng lượng đặc dính màu đen kia bắt đầu chuyển động, lộ ra thân ảnh một tiểu Long nhỏ bên trong.
Thần sắc của Lâm Dịch trở nên có chút khẩn trương, nhìn chằm chằm vào Hắc Viêm Long kia.
Cũng may, thanh sắc quang mang trên tay trái rõ ràng mạnh hơn nó vài phần, theo thời gian trôi qua, biên độ vặn vẹo của tiểu long càng nhỏ lại, dần dần, dĩ nhiên dung nhập vào tay trái của Lâm Dịch.
Cánh tay như ngọc liền giống như có một giọt mực nước nhỏ vào, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, mực nước kia hóa thành hình dạng một con rồng, chiếm giữ ở vị trí chính giữa cánh tay trái Lâm Dịch. Thời gian dần trôi qua, thanh mang rốt cục ngày càng nhỏ, cuối cùng lập lòe một cái, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Hô...
Toàn thân Lâm Dịch trong nháy mắt liền mềm nhũn, mồ hôi trên trán liền thấm ra, nhưng lập tức, trên mặt hắn lại lóe ra thần sắc hưng phấn, vội vàng nhìn về phía tay trái mình.
Chỉ thấy trên toàn bộ tay trái, hoàn toàn bao trùm một đầu Hắc Long có tư thế chồm lên. Đầu Hắc Long kia rất sống đồng, dù là lân phiến trên người Hắc Long cũng có thể đơn giản phân biệt được.
Toàn thân nó như rắn nhỏ, sinh ra bốn chân, trên chân có ngũ trảo, giống như ưng trảo. Toàn thân nó bao trùm một tầng lân phiến đen nhánh, vị trí mỗi một mảnh lân phiến đều rất cân xứng, mang đến cho người ta một cảm giác hoàn mỹ. Đầu nó có hai sừng, giống như sừng nai, nhưng đôi mắt nó, lại đỏ như máu, tựa như đang nhảy lên vậy.
Cả đầu Hắc Long bao trùm cánh tay trái Lâm Dịch, phần đuôi một mực kéo dài đến cổ tay hắn.
- Rốt cục cũng hàng phục được ngươi rồi.
Lâm Dịch lộ ra dáng cười vui vẻ, có Hắc Viêm Long này rồi, vốn đặt chân của hắn ở Thiên Giới cũng lớn hơn một chút.
Tâm thần Lâm Dịch hơi động một chút, chỉ thấy Hắc Viêm Long trên cánh tay trái lập tức trong nháy mắt như sống lại vậy, sương mù sền sệt màu đen, lập tức bay lên. Không kịp nghĩ thêm gì, Lâm Dịch chỉ cảm thấy chung quanh nóng lên, lập tức chỉ nghe oanh một tiếng, toàn bộ căn phòng đều bị đốt mất. Lâm Dịch sợ hãi kêu lên một cái, lập tức phóng người lên, phá tan nóc nhà, bay đến không trung. Cúi đầu nhìn, chỉ thấy cây cối phạm vi mấy chục thước quanh căn phòng, kể cả căn phòng nữa, đều hừng hực bốc cháy.
Lâm Dịch âm thầm líu lưỡi. Vừa rồi hắn chỉ tùy ý huy động một chút năng lượng của Hắc Viêm Long, rõ ràng đã sinh ra nhiệt độ cao như thế. Quả nhiên vô cùng kinh người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.